Tướng Công, Thiếp Chỉ Muốn Làm Cá Ướp Muối

Chương 6: Du ngoạn

Lại nói: “Mẫu thân đương gia quản sự vài chục năm, vẫn luôn cẩn trọng. Mỗi ngày, không phải quản lý sổ sách, thì là chuẩn bị yến hội, tế tự, tham gia yến hội. Từ nhỏ huynh muội chúng con ít được ở cạnh mẫu thân, phần lớn thời gian là nha hoàn và nhũ mẫu chăm sóc. Chị em dâu trong nhà tuy là ngày thường hòa thuận, nhưng cũng có lúc ganh đua so sánh, thân là chủ mẫu mẫu thân liền phải đứng ra giản hoà.”

“Thấy mẫu thân ngày ngày vất vả, mỗi lần như vậy con đều tự nhủ với chính mình, về sau không được trở thành bộ dạng này.” Đường Băng Huyên càng nói càng thấy thương mẫu thân mình, cho nên về sau hiểu chuyện, vì để mẫu thân được vui vẻ mà ép bản thân mình chăm chỉ học tập thật giỏi.

Vinh Quốc Công đối với lời nói của nữ nhi không hề tức giận mà trầm tư một lát rồi nói: “Con nói những lời này, vi phụ hiểu. Nhưng dù sao con cũng phải thành thân, bất luận là gia đình nào thì cũng sẽ có chuyện lặt vặt.”

“Phụ thân yên tâm, nữ nhi không muốn làm ni cô thanh đăng cổ Phật cả một đời đâu. Đường Băng Huyên dí dỏm nhìn phụ thân cười cong mắt.

“Con từ nhỏ cũng không phải là cô nương thẹn thùng, có yêu cầu gì trực tiếp nói với vi phụ, ta và mẫu thân con sẽ chọn người tốt nhất cho con, đảm bảo cho con một cuộc sống thoải mái.”

“Phụ thân đại nhân, anh minh thần võ!” Đường Băng Huyên cảm thấy vô cùng tự hào vì người cha sáng suốt này.

Thế là đem tất cả những điều kiện đã thảo luận cùng đại ca một mạch nói ra với phụ thân, bao gồm một loạt các điều kiện bổ sung. Vinh Quốc Công dù cho cảm thấy khuê nữ nhà mình là tốt nhất, mấy tiểu tử nhà khác đều không xứng, nhưng cũng cảm thấy khuê nữ của mình quá kén chọn.

Hai mươi sáu tháng hai, Nhị thiếu gia Đường Văn Duẫn cùng Tam thiếu gia Đường Văn Bách đi học ở xa trở về nhà. Đường Văn Duẫn 14 tuổi, kế thừa nghiệp cha, đi theo con đường khoa cử, giờ đã đỗ tú tài. Đường Văn Bách 11 tuổi, văn không xuất chúng, võ công cũng chẳng tinh thông, nhưng tuổi còn nhỏ, đọc nhiều sách vẫn luôn có ích. Hai người cùng tại học viện Vân Sơn, được nghỉ ba ngày vào cuối tháng. Học viện Vân Sơn nằm ở ngoại ô phía nam kinh đô, gọi là Vân Sơn vì học viện được xây ở lưng chừng núi.

“Thỉnh an tổ mẫu”, hai thiếu niên cùng dập đầu thỉnh an thái phu nhân Thiệu thị.

Thái phu nhân rất vui khi được gặp lại hai đứa cháu, một tháng không gặp, chúng đều cao lên không ít. Buổi chiều, đại gia đình tụ họp tại Tùng Hạc Viện cùng thái phu nhân dùng bữa, thái phu nhân nhìn con cháu đông đủ, vô cùng vui vẻ, ăn hơn nửa bát cơm. Sau bữa tối, các trưởng bối và thái phu nhân nói chuyện phiếm uống trà, tôn bối tụ tập tốp năm tốp ba chơi đùa trong sân.

“Hôm nay khí trời tốt, ngày mai nhất định cũng là ngày nắng. Vừa vặn Tiểu Nhị, Tiểu Tam vừa mới trở về, ngày mai ta dẫn bọn trẻ đi núi Thanh Lương ở ngoại ô phía Tây, du ngoạn. Chúng ta sẽ ở lại điền trang vài ngày, ngày kia Tiểu Nhị, Tiểu Tam trực tiếp đi từ điền trang trở về học viện lại thêm gần, không cần trở lại nhà, đi qua đi lại chỉ thêm tốn công.”

“Mẫu thân, ngày mai con và Nhị đệ bận công vụ, để Tam đệ hộ tống mọi người đi.” Vinh Quốc Công nói.

“Đại ca, huynh yên tâm, đệ đệ tuy võ công mặc dù không sánh bằng huynh, nhưng so với người bình thường thì vẫn tốt hơn, mang theo mấy hộ vệ nữa, việc hộ tống mẫu thân tuyệt đối không có vấn đề.” Tam gia tự tin đáp.

Vinh Quốc Công đối với người đệ đệ này không có thành kiến, Tam đệ mặc dù không thành tài, nhưng chưa từng ỷ thế hϊếp người, chưa từng trộm cướp. Ngày bình thường chính là vui chơi giải trí, trong nhà cũng không thiếu bạc.

“Vậy đa tạ Tam đệ thay vi huynh tận hiếu.” Nhị gia Đường Cảnh Du cúi đầu hành lễ với Tam gia.

Tam gia Đường Cảnh Thụy mí mắt giựt một cái, động tác nhanh chóng đứng dậy, né tránh nhị ca hành lễ.

“Nhị ca, huynh đừng dùng đại lễ với tiểu đệ có được không, ta không chịu đựng nổi a.” Tam gia bất nhã xoa xoa đôi bàn tay.

Nhị gia liếc mắt nhìn Tam đệ, hừ lạnh một tiếng: “Gỗ mục không khắc được”.

“Được rồi, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn gây chuyện.” Thái phu nhân trừng mắt liếc tiểu nhi tử, quay đầu hỏi ba cô con dâu: “Ba người các con có ai muốn cùng ta ra ngoài cho khoan khoái không?”

“Mẫu thân, lễ Thượng Tứ sắp đến rồi, trong nhà còn nhiều việc, con dâu không đi được.” Vinh Quốc Công phu nhân Liễu thị trả lời.

“Mẫu thân, Nhị gia đang làm nhiệm vụ, trở về lại không thể ở một mình, con dâu cũng không đi.” Nhị phu nhân Trương thị có ý coi phu quân là trời.

“Mẫu thân, con dâu muốn đi. Một mình đợi trong viện cũng quạnh quẽ, vừa hay con có thể chăm sóc người.” Tam phu nhân Thiệu thị nói.

“Tốt, quyết định vậy đi. Trời không còn sớm, đều trở về nghỉ ngơi đi. Quay về thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát.” Thái phu nhân giải tán mọi người.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, năm chiếc xe ngựa trong đó có một xe hành lý, do Tam gia cùng đại thiếu gia mang theo hộ vệ cưỡi ngựa bảo hộ ở trước sau, tiến về núi Thanh Lương ngoại ô phía Tây.

“Đại tỷ tỷ, điền trang có lớn không, chơi có vui hay không?” Đường Băng Nghiên vén rèm lên, nhìn khu phố náo nhiệt bên ngoài, hưng phấn mà hỏi.

“Hai năm trước ta đã đến một lần, nhưng lúc đó còn quá nhỏ, không còn nhớ rõ.”

Đường Băng Huyên nằm trên nệm bông, vì dậy quá sớm nên có chút mệt mỏi, gối đầu lên chân Tri Xuân ngủ ngon lành. Lần này đi chỉ dẫn theo Tri Xuân, dù sao ở đây cũng không cần gặp khách, ăn mặc chải tóc đơn giản là được, thời gian này thật thoải mái.

“Đó là một viện không lớn cũng không nhỏ, có ba lối vào.” Đường Băng Huyên mơ mơ màng màng trả lời tiểu muội, sau đó liền không có sau đó.

Đoàn xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, không lâu sau Đường Băng Nghiên cũng ngủ thϊếp đi. Khi các tỷ muội tỉnh dậy, trước mắt họ là đồng ruộng bát ngát chạy dài theo dãy núi nhấp nhô, rất nhanh đã đến điền trang.

Điền trang xây ở phía đông chân núi Thanh Lương, chung quanh phần lớn là núi, chủ yếu là trồng cây ăn quả. Vừa đến điền trang, Đại điền chủ liền mang theo gia nhân tiến lên đón, dập đầu thỉnh an gia chủ. Thái phu nhân hỏi thăm vụ thu hoạch năm ngoái, khen thưởng đám người trong điền trang, sai người hầu cất hành lý, mang theo bọn nhỏ đi dạo chung quanh điền trang.

“Tổ mẫu, bên kia có cái hồ nước, bên trong có rất nhiều cá bơi lội.” “Đúng vậy, bên trong có rất nhiều.” Đường Văn Trúc cùng Đường Văn Hoành hưng phấn chạy tới nói cho mọi người.

“Mẫu thân, nhi tử bây giờ sẽ đi câu cá, trưa nay con sẽ đãi người một bữa cá hấp.” Tam gia sai người hầu nhanh chóng đi tìm cần câu cá, dẫn nhi tử cùng chất tử đi câu cá.

“Mẫu thân, tính tình tam gia trước giờ vẫn trẻ con như vậy.” Tam phu nhân nói.

“Ta cũng không trông mong nó kiến công lập nghiệp, chỉ cần con không chê nó không có tiền đồ là được.” Thái phu nhân vỗ vỗ tay Thiệu thị.

“Mẫu thân, con và chàng ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã hiểu rõ tính tình, con dâu không cầu chàng có chí hướng lớn, đời này có thể cùng chàng sống hoà thuận là tốt lắm rồi.” Tam phu nhân nói với giọng thẹn thùng.