Tướng Công, Thiếp Chỉ Muốn Làm Cá Ướp Muối

Chương 5: Phụ thân

“Tam biểu ca, sau khi chúng ta thành thân, huynh đọc sách thi khoa cử hoặc là luyện võ tòng quân, chỉ cần huynh cố gắng, về sau nhất định sẽ cho thê tử hưởng phúc. Ta có thể đợi.” Kiều Uyển Nhi chưa từ bỏ ý định, lần nữa cầu khẩn.

“Uyển Nhi biểu muội, ta chưa bao giờ có tư tình với muội, ta cũng sẽ không vì muội mà mưu cầu thăng tiến. Ta nói đến đây thôi, về sau ta và muội đừng gặp riêng nhau nữa.” Giọng nam lại lạnh lùng vang lên, ngay sau đó một trận tiếng bước chân dồn dập tiến đến hành lang. Đường Băng Huyên cùng Tri Xuân trong lúc nghe vô tình bị phát hiện, có chút bối rối. Nam tử lăng lệ lướt qua chủ tớ hai người, rất nhanh đã biến mất tại hoa viên.

Hai người yên lặng chờ Kiều Uyển Nhi rời đi, chủ tớ hai người mới tiếp tục tiến về phía phòng khách. Chủ tớ Đường Băng Huyên trở lại phòng khách, cùng tỷ muội, Trịnh Khả và các tiểu thư khác tiếp tục phẩm hoa. Trong thời gian nàng vắng mặt, đã có nhiều vị tiểu thư lấy hoa làm thơ, lấy cảnh phú từ. Kinh đô hàng năm hoa yến vô số, những chuyện cũ mèm lật qua lật lại, rất ít ý tưởng mới được đưa ra.

Mấy năm trước vì để không phải nghe mẫu thân lải nhải, cũng tuỳ hứng đến tế hội làm vài bài thơ, bản thân không cảm thấy tốt bao nhiêu, lại được cái danh xưng “Tài nữ”, nên mới nói lão phụ thân nhà ta quá mặt dày. Đã tới giờ cơm trưa, mọi người ngồi vào vị trí dùng bữa, vui vẻ thưởng thức bữa ăn. Kiều Uyển Nhi đến hôm nay đã bắt đầu có dáng vẻ của một chủ mẫu, chiêu đãi khách khứa thành thạo, chu toàn.

Từ Thành Quốc Công phủ dự tiệc trở về, đoàn người đều có chút mệt mỏi, liền viện ai người nấy trở về tắm rửa, nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, đúng lúc trùng với mười ngày nghỉ lễ, Vinh Quốc Công Đường Cảnh Diên bận rộn nhiều ngày, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Bởi vì chầu triều sớm, Vinh Quốc Công bình thường thức dậy từ rất sớm, đi tinh võ đường luyện võ nửa canh giờ, ăn điểm tâm xong, giờ dần hai khắc xuất môn, nhờ là vinh sủng quyền thần, phủ đệ rất gần hoàng thành, cưỡi ngựa một khắc đồng hồ là đến Ngọ Môn. Mà đối quan lại tầng dưới chót, giờ Sửu nhất định phải rời giường, đi qua hơn một nửa kinh đô mới tới được Ngọ Môn.

Vinh Quốc Công mặc dù xuất thân vọng tộc, nhưng từ nhỏ ở quân doanh thao luyện, lại từng là thống soái tam quân đại tướng, luôn nghiêm khắc với bản thân, dù là đang nghỉ phép, ông vẫn đến tinh võ đường luyện võ nửa canh giờ.

Thái Phu Nhân ăn sáng xong, các cháu đã đến sớm một đến hai khắc đồng hồ để thỉnh an tổ mẫu. Phu thê Vinh Quốc Công cùng nhau đến đây thỉnh an Thái Phu Nhân, đã mấy ngày không gặp đại nhi tử, Thái Phu Nhân trên mặt liền không giấu được nụ cười.

“Lão đại, mấy ngày nay con gầy gò đi không ít, trong nha môn nhiều việc, việc nào có thể giao cho cấp dưới thì nên uỷ quyền, cũng nên để người phía dưới có việc làm.”

“Mẫu thân dạy phải. Phần còn lại con đã giao cho người phía dưới làm.”

Thái Phu Nhân gật gật đầu, không tiếp tục chủ đề này. Ăn sáng xong, các cháu lần lượt rời đi. Thái Phu Nhân giữ phu thê Quốc Công lại để nói chuyện.

“Ta nghe nói các con gần đây đang tìm phu quân cho đại nha đầu, thế đã tìm được ai ưng ý chưa?”

“Mẫu thân, Quốc Công Gia gần đây công sự bận rộn, con dâu đang tìm gia đình thích hợp.” Liễu thị cung kính trả lời.

“Trong số những người đến cầu thân, con dâu cảm thấy trưởng tử Thành Quốc Công phủ Kiều Chấn Thanh, trưởng tử Xương Bình Bá phủ Lý Sùng đều là đối tượng thích hợp.” Liễu thị nói với giọng hài lòng.

“Ta nhớ Vĩnh Ninh Hầu phu nhân Kiều thị chính là cô nãi nãi của Thành Quốc Công, năm đó Lão Vĩnh Ninh Hầu khi còn tại thế, cùng phụ thân các con giao tình rất sâu.” Thái Phu Nhân nhớ lại chuyện xưa.

“Mẫu thân, trí nhớ của người thật tốt.” Liễu thị khen ngợi.

“Khi lão Vĩnh Ninh Hầu qua đời, Giang Hầu Gia giữ đạo hiếu để tang ba năm, gia đình lui về Giang Nam sinh sống, gần đây vừa mới trở về.” Nghĩ đến Giang Lão hầu gia, Thái Phu Nhân không khỏi nghĩ đến bản thân từ sớm đã mất phu quân, trong lòng không khỏi đau xót.

“Mẫu thân”, Vinh Quốc Công lo lắng Thiệu thị lại nghĩ đến phụ thân mình mà đau lòng. Lão Quốc Công năm đó cũng là kinh tài tuyệt diễm tướng quân, cũng vì Lăng Quốc mà xuất chinh thập tử nhất sinh hai mươi năm, hơn bốn mươi tuổi cũng bởi vì vết thương cũ tái phát, không có thuốc trị, bất hạnh qua đời.

Khi Lão Quốc Công qua đời, Vinh Quốc Công Đường Cảnh Diên vốn định trở về quê quán để thụ hiếu, nhưng bởi vì nước láng giềng xâm phạm, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhậm chức đại nguyên soái thống lĩnh tam quân. Sau hai năm dài đằng đẵng, ông đã hoàn thành sứ mệnh của mình, bảo toàn biên cương lãnh thổ Lăng Quốc. Vinh Quốc Công Đường Cảnh Diên sau khi đắc thắng trở về, lập tức trả lại tam quân hổ phù, không tham quyền, hiểu tiến thối, giành được Thánh tâm, được ban chức Binh bộ Thượng thư.

“Khi về già, người ta thường thích ôn lại chuyện cũ.” Thái Phu Nhân cảm thán, phá vỡ bầu không khí đau thương.

“Lão đại, hai tên tiểu tử đến cầu thân cũng không tệ, cho người hỏi kỹ một chút chuyện trong nhà họ, đừng để “bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa”mà ủy khuất cho đại nha đầu.”

“Mẫu thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ tìm một nhà chồng tốt cho Huyên nhi, không để con bé phải chịu thiệt thòi.” Vinh Quốc Công lập tức trả lời.

“Hai con đều là bậc phụ mẫu hết mực yêu thương con cái, ta không lo lắng. Tuy nhiên, tính tình Huyên Nhi thế nào các con cũng biết cả rồi, việc hôn phối nhất định phải hợp ý nó.”

“Mẫu thân.” Liễu thị có chút vội vàng hô.

“Nha đầu này từ nhỏ con đã dành nhiều tâm huyết để dạy dỗ nó, ở bên ngoài còn có thể làm dáng một chút, nhưng ở nhà lại rất lười biếng. Nhà chúng ta cũng không trông cậy vào bên thông gia, tóm lại là đích trưởng nữ gả cho trưởng tử, tương lai làm đương gia chủ mẫu, có cái gì không tốt mà hết lần này tới lần khác nó không nguyện ý, vọng tưởng muốn gả cho đích ấu tử.” Liễu thị có chút tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép.

“Huyên Nhi còn chưa cập kê, con hãy thong thả, nếu có một đích ấu tử xuất sắc đến cầu thân thì con cũng có thể xem qua một chút mà.” Thái Phu Nhân cũng không có nói nhất định phải là trưởng tử.

“Được rồi, ta hơi mệt rồi, các con cứ đi làm việc của mình đi.” Thái Phu Nhân cho phu thê hai người lui xuống trước khi Liễu thị kịp mở miệng.

“Quận chúa, Quốc Công Phu Nhân nhất thời không thể thay đổi chủ ý, nhưng tình yêu phu nhân dành cho con gái cũng giống như là tình yêu mà người dành cho cháu gái.” Diêu ma ma dâng cho Thái Phu Nhân một chén trà, khéo léo khuyên nhủ.

Diêu ma ma từ nhỏ đã cùng Thái Phu Nhân lớn lên tại phủ trưởng công chúa, tình như tỷ muội, cũng chỉ có Diêu ma ma gọi Thái Phu Nhân là quận chúa.

“Những năm này, phu nhân tiếp quản sự vụ trong phủ, chuyện nội ngoại không chê vào đâu được. Quả nhiên xuất thân từ thư hương thế gia, mọi việc lễ nghi làm rất chu toàn, cho người trong phủ vô cùng có thể diện.” Thái Phu Nhân nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Thôi, con cháu tự có phúc của con cháu.”

Vinh Quốc Công trở lại thư phòng, trầm tư một lát, tìm đại tổng quản Đường Lập, bảo hắn điều tra thêm chuyện của Kiều Chấn Thanh và Lý Sùng.

“Tra được tin tức, soạn làm hai bản, một bản cho ta, một bản trực tiếp đưa đi cho đại tiểu thư.” Vinh Quốc Công phân phó nói.

Sau khi Đường Lập rời đi, Vinh Quốc Công xử lý công văn một lúc rồi mới cho người gọi đại nữ nhi đến thư phòng gặp ông. Khi Đường Băng Huyên đến, Vinh Quốc Công vẫn còn bận rộn xử lý công văn, ra hiệu nàng chờ một lát, xử lý xong công văn trên tay mới dừng lại.

“Phụ thân, người tìm con có chuyện gì ạ?” Đường Băng Huyên đến thư phòng của phụ thân mình chỉ mới vài lần, thường ngày đều là gặp ở chính viện hoặc là Tùng Hạc Viện.

“Huyên Nhi, ta nghe mẫu thân con nói, con không bằng lòng với vị hôn phu mà nàng ấy chọn cho con.” Vinh Quốc Công đi thẳng vào vấn đề.

Đường Băng Huyên nói: “Phụ thân, nhà chúng ta gia đình hòa thuận, huynh hữu đệ cung, tử tôn hiếu thuận, gia đình chúng ta quả thật là hiếm có.”