Anh cũng không muốn cả ngày thấp thỏm bởi vì hành tinh có thể bị dị thú tấn công hay không, lại càng không muốn trở thành món ăn trong mâm của dị thú.
Cho nên anh không đời nào chuyển đến hành tinh cấp thấp hơn là không. Nếu như có cơ hội, Bùi Dụ Châu càng muốn đến hành tinh cấp trung gần trung tâm hơn, càng tiến thêm một bước nâng cao sự an toàn của trùng.
Mà cơ hội này, nói cho cùng vẫn là vấn đề về tinh tệ.
Ăn cơm cần tinh tệ, nhà cần tinh tệ, ngay cả vé tàu chở khách vượt qua hành tinh cũng cần tinh tệ.
Ngoại trừ bàn tay vàng ra, trong cuộc sống của anh mọi thứ đều cần đến tinh tệ.
Hơn nữa bàn tay vàng cũng không phải miễn phí, còn cần anh phải tranh dành điểm danh vọng.
Lông mi khẽ run, Bùi Dụ Châu chậm rãi nhai thịt quả trong miệng, vẻ mặt chết lặng.
[Ký chủ, anh đang suy nghĩ gì vậy?] Hệ thống tiến đến bên cạnh Bùi Dụ Châu.
"Hả?"
Bùi Dụ Châu hoàn hồn, kịp thời phản ứng lắc đầu:
"Không có gì. Đúng rồi, vừa rồi cậu nói điểm danh vọng lại tăng?"
[Đúng vậy, ký chủ!]
Hệ thống tiến đến bên cạnh Bùi Dụ Châu, mở bàn tay vàng ra.
[Ký chủ, anh xem nè, bây giờ chúng ta có 30 triệu điểm danh vọng, có thể nâng cấp bàn tay vàng đó!]
Bùi Dụ Châu ngước mắt nhìn về phía mặt bảng, phát hiện đã có thể nâng cấp cho máy nghe nhạc di động, nhưng mà ở bên cạnh nó, lần đầu tiên mình rút bàn tay vàng vẫn chưa thể nâng cấp được.
Bản thân bàn tay vàng giống như việc nâng cấp hệ thấp, đều là cấp độ càng cao thì cần điểm danh vọng càng cao.
[Ký chủ, bây giờ anh muốn nâng cấp máy nghe nhạc di động à?] Hệ thống hỏi.
"...Không."
Bùi Dụ Châu nhìn bảng điều khiển suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Bây giờ không nâng cấp."
Hiện tại điểm danh vọng cũng chỉ đủ nâng máy nghe nhạc từ cấp D lên tới cấp C, mở ra hình thức toàn bộ bài hát, đối với Bùi Dụ Châu hiện tại mà nói không có nhiều tác dụng lắm.
Cho nên trước mắt mà nói, tốt nhất là nên tiết kiệm điểm danh vọng, như vậy sau này có thể có nhiều lựa chọn.
Bùi Dụ Châu cũng không quên di chứng nặng nề này.
Cắn xong miếng táo cuối cùng, Bùi Dụ Châu đứng dậy ném hạt táo vào thùng rác, sau đó nhìn thời gian, tắm rửa rồi nằm lên giường lấy ra máy nghe nhạc di động, mở ra bài hát dưỡng sinh, mở ra phân đoạn dưỡng sinh hôm nay.
Cũng tại thời điểm này, trên Tinh Võng, cuộc thảo luận về preview Samuel và bánh kem cũng trở nên sôi nổi hơn theo thời gian.
[Tôi không bao giờ nghĩ là một ngày nào đó tôi sẽ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy...]
[Vì sao còn tới hai mươi phút nữa lận! Tui hận!]
[Tao thề, nếu như chương mới dám chậm mười giờ một giây, cho dù tao lật khắp toàn bộ trùng tộc cũng phải túm chủ Blog đánh một trận!]
[Lầu trên, thêm tôi nữa!]
[Á á á á á! Thật kích động, sắp mười giờ rồi!]
Chín giờ năm mươi chín phút tối trên Tinh Võng, trong vô số khán giả trùng cái hoặc lo lắng hoặc nôn nóng chờ đợi.
Theo con số đuôi trên đồng hồ điện tử từ 59 quay về số 0, chữ số 9 biến thành số 10. Samuel trong chương mới nhất lại mỉm cười và xuất hiện trên màn hình. Anh ta lịch lãm, cao quý, rồi lại mang theo vẻ xảo quyệt dụ dỗ chúng trùng rơi vào vực thẳm du͙© vọиɠ.
Hình ảnh mờ ảo, xen lẫn giữa bóng tối và ánh sáng.
Anh ta nói:
"Yunas, viên đá bên dưới đã tan hết rồi. nhưng không sao, chúng ta đổi món khác chơi là được..."
Roi liễu vốn quấn quanh tay tay trùng đực đã sớm rơi xuống dưới sô pha.
Thân roi nằm uốn lượn, giống như một con rắn độc màu đen nhìn chằm chằm găng tay hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tiếng hít thở, tiếng rêи ɾỉ, những đường uốn lượn rơi xuống ở cuối xuất hiện trong khoảng trống, phối hợp với tiếng nhạc du dương, không lúc nào là không chạm đến trái tim của các độc giả online.
[Đậu má! Thứ âm nhạc này thật độc hại. Suýt nữa tôi còn ngỡ rằng thật sự nghe thấy tiếng của hai bọn họ...]
[Lầu trên, tui cũng vậy!]
[Rốt cuộc chủ blog tìm nhạc này từ đâu ra, vì sao trước đây tui chưa từng nghe thấy bao giờ, cảm thấy có loại cảm giác rất khác.]
[Chết tiệt! Tôi ghét khoảng trống kiểu đấy! Tôi muốn xem hai người bọn họ rốt cuộc bây giờ đang làm gì mà!]
Như là nghe được tiếng của bão bình luận, trong vô số tiếng phản đối bất mãn với khoảng trống, khi thanh tiến độ lùi về phía sau, một đôi mắt màu xanh hơi hơi xếch lên xuất hiện trong sự háo hức của các độc giả.
"Không thể chờ đợi như vậy sao?"
Samuel chậm rãi đứng thẳng người lên, hơi cụp mắt, giọng điệu bất đắc dĩ như là đang nói với Yunus.
Có điều phối hợp với tiếng la ó trước đó để cho anh ta xuất hiện trên bão bình luận. Một câu nói này, lại như thể trùng đực phá vỡ không gian, đang cười nhạo sự vội vàng của khán giả.
[Mẹ kiếp! A a a a! Nói với tui đúng hơm! Samuel đang nói với tui!]
[Lầu trên, đừng phát điên! Rõ ràng Samuel đang nói với tôi!]
[Tui cảm giác Samuel thật sự rất dịu dàng, lúc nào cũng cười. Cảm giác giống như mặc kệ Quân Thư đó làm gì đều có thể được anh ta tha thứ. Hơn nữa câu nói vừa rồi, thật chỉ có bất đắc dĩ, không hề có chút cáu kỉnh nào.]
[Giá như chỗ này thật sự có tiếng nói của Samuel thì tuyệt biết mấy!]
[Vì sao chỗ này không có tiếng! Tại sao chỗ này không l*иg tiếng cho anh ta chứ!]