Trùng Đực Sợ Xã Hội Nổi Tiếng Khắp Cõi Mạng Nhờ Truyện Tranh

Chương 11

Anh biết người dùng này.

Đối phương cũng là một Blogger, thậm chí còn là Blogger nổi tiếng nhất trong mảng truyện chữ hiện nay, với hàng tỷ người hâm mộ, và anh ta dường như là một trùng đực cấp cao.

Lúc Bùi Dụ Châu tiến hành nghiên cứu thị trường đã tìm hiểu sơ qua về thông tin của anh ta, cũng đã đọc một vài bộ truyện.

Khi đó, không biết liệu có phải là ảo giác của anh không, nhưng anh có ấn tượng rằng phong cách viết của Blogger này có vẻ rất dễ thay đổi, thậm chí có những câu chuyện mà phần trên và phần dưới rất tách biệt, như thể được viết bởi hai tác giả vậy.

Vậy nên với một Blogger có lối viết dễ thay đổi, có lượng fans đông đảo, hơn nữa còn là một Blogger trùng đực cấp cao, muốn tiến hành giao dịch với mình đây?

Ngón tay thon dài khẽ chạm vào màn hình, Bùi Dụ Châu nhìn chằm chằm vào câu: [Tôi biết cậu đến từ đâu và điều cậu muốn nhất bây giờ là gì.] hồi lâu, nhưng vẫn lựa chọn không trả lời.

Là một người mắc chứng sợ xã hội, lúc anh ở Lam Tinh đã ước gì không thể ở nhà cả ngày không gặp ai, chứ đừng nói đến đồng hương, và anh cũng không hay liên lạc với người thân.

Chưa kể bây giờ khi anh đã đến trùng tộc còn bí ẩn và nguy hiểm hơn cả Lam Tinh, tình cảm quê hương vốn đã bằng 0 của anh giờ đã tụt thẳng xuống con số âm.

Anh cũng không tin vào thỏa thuận giúp đỡ lẫn nhau gì đó, dù sao có đôi khi, người quen lại là hung thủ lừa mình đến mức ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không chừa.

Hơn nữa bây giờ bọn họ hoàn toàn không quen biết nhau.

Trực tiếp xóa toàn bộ tin nhắn bằng một cú nhấp chuột, Bùi Dụ Châu thoát khỏi hộp tin nhắn riêng, nhấp vào bộ truyện tranh mình công bố tối qua.

Lúc này lượt xem của bộ truyện tranh đã vượt qua 20 triệu, nhưng điều làm cho Bùi Dụ Châu ngạc nhiên hơn là, bình luận phía dưới tác phẩm dĩ nhiên cũng gần 10 triệu luôn rồi.

Bởi vì vẻ ngoài điển trai của Samuel, thái độ của anh ta đối với Yunas, cùng với hành động ngoài dự đoán với quần chúng trùng của anh ta.

[Blogger đâu rồi? Đã qua một đêm rồi, sao còn chưa update?]

[Không hiểu sao, nhưng nhìn hình ảnh Samuel và Quân Thư đó hôn nhau, cơ thể tui không kìm được có cảm giác kỳ lạ.]

[Không nói quá đâu các anh em, đêm qua sau khi xem Samuel tui trực tiếp nổ sức mạnh tinh thần luôn!]

[Cơ mà, thật sự sẽ có Quân Chủ hôn trùng cái trong hoạt động trấn an à?]

[Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, giai đoạn chuẩn bị roi liễu cơ bản cũng không phải được dùng như vậy, hơn nữa xung quanh tôi, mục đích sử dụng tinh dầu duy nhất của các Quân Chủ là chăm sóc làn da của bọn họ. Cho nên Blogger này đang vị thành niên, hoặc là một thằng đần mơ tưởng đến Quân Chủ muốn điên rồi!]

[Chủ blog trước khi sáng tác câu chuyện này rốt cuộc đã uống mấy chai vodka dị, hay là đến bệnh viện chữa đi ha!]

[Cười ẻ, Blogger hoàn toàn không hiểu nhóm Quân Chủ gì cả! Làm như vậy không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ được tuyến tinh thần của nhóm Quân Chủ, càng không cách nào để cho bọn họ tiết ra pheromone.]

***

Trong bình luận không thiếu một ít ngôn ngữ tiêu cực, đó cũng là điều Bùi Dụ Châu ngay từ đầu đã nghĩ đến.

Dù sao một chương truyện tranh cũng không phải tinh tệ, không phải trùng nào cũng thích.

Tuy nhiên,

Bùi Dụ Châu mở ra danh sách tặng quà, sau đó quay lại so sánh với một vài bình luận của quần chúng trùng mắng mình hung hăng nhất...Tên và dấu chấm câu giống nhau như đúc, thật sự muốn coi bọn họ là hai người cũng khó.

Cho nên, bất kể là con người hay là trùng tộc, tất cả mọi người đều có tiêu chuẩn miệng nói không muốn nhưng thân thể phản ứng rất thành thật.

Bọn họ vừa mắng Bùi Dụ Châu chỉ là một kẻ đáng thương mắc chứng hoang tưởng thời kỳ cuối, lại vừa không nhịn được điên cuồng tặng quà để hối cập nhật, muốn xem Samuel sẽ làm gì trong chương tiếp theo.

Đầu lưỡi khẽ liếʍ môi dưới, Bùi Dụ Châu nhìn vào khu vực bình luận sôi nổi, trong lúc ánh mắt di chuyển, anh cầm lấy mũ bảo hiểm thông minh bên cạnh kết nối với quang não.

Trùng đực một lần nữa tiến vào phòng làm việc ảo, còn chưa đợi ánh đèn sáng lên đã bắt đầu nhắm mắt lại bắt đầu việc sáng tác của mình.

Trùng đực ngồi ở trên ghê sô pha màu trắng gạo, một tay tựa vào tay vịn của ghế sô pha, bắt chéo chân một cách thờ ở, vẫn mặc bộ đồ lả lơi tủy tiện đó.

Có điều lúc này, tóc của anh ta rối hơn trước, cúc áo thứ ba và thứ tư trên áo sơ mi cũng được cởi ra, càng lộ ra nhiều phong cảnh hơn nhưng lại không cho chúng trùng nhìn thấy phong cảnh mà bọn họ muốn thấy nhất.

Nhưng đó không phải là điều thu hút sự chú ý của độc giả nhất.

Trong hình, chỗ bụng dưới của trùng đực rõ ràng được đặt một cái bánh kem nho nhỏ.

Trên mặt bánh kem đẹp đẽ có những quả anh đào mọng nước đỏ tươi, trùng đực vươn tay ra, nhẹ nhàng nhặt lên một quả cùng với lớp kem bên dưới, đặt nó lên bên môi.

Đầu lưỡi màu hồng nhạt hơi lộ ra, trùng đực tùy ý nhìn về phía ống kính, ý cười ẩn giấu trong đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp.

Như thể một sự cám dỗ vô tình. Hoặc là, giống như cố ý quyến rũ.

"Yunas, em thích ăn bánh kem đúng không?"

"Cho nên, mười giờ tối nay, chúng ta tiếp tục, không gặp không về~"

Chẳng phải cảm thấy hết sức hoang đường hay sao?

Chẳng phải cảm thấy không thực tế đấy à?

Vậy thì hãy để bữa tiệc mang tên tưởng tượng này trở nên mãnh liệt và thú vị hơn.

Đây là chương trình ẩm thực hay là hoạt động trấn an thế?

[Mẹ kiếp! Là tôi bỏ sót cái gì rồi à? Tại sao đột nhiên lại nhảy từ hoạt động trấn an sang chương trình ẩm thực?]

[Tôi vừa phóng to hình lên, trên chóp mũi Samuel Quân Chủ hình như cũng dính ít kem ớ!]

[Ơ này, đến tận bây giờ tui vẫn chưa hiểu tại sao Yunas lại để Samuel hôn mình, và tại sao lại hỏi cậu ta thích ăn bánh kem không?]

[Thế nên mới nói, rốt cuộc tác dụng của bánh kem là gì thế? Chẳng lẽ để tránh bị đói trong quá trình trấn an cho nên lót bụng trước?]

[Theo như roi liễu và mấy viên đá trước đó, tôi có cảm giác dường như bánh kem này cũng sẽ không đơn giản đâu à!]

[Được lắm được lắm được lắm, tối qua vốn dĩ chỉ định hóng hớt thôi, nhưng bây giờ... Mười giờ tối đúng không? Bố chờ!]

Mười hai giờ trưa ở Tinh Võng, lẽ ra là thời điểm hết giờ làm việc nghỉ ngơi của một số trùng, còn một số trùng khác vẫn đang trong trạng thái ngủ say, nhưng lúc này lại bởi vì một tấm hình preview vô cùng đơn giản mà sôi trào một lần nữa.

[Móa! Chủ blog tốt nghiệp chuyên ngành Marketing à? Giỏi dụ chúng trùng phết!]