Cậu có phải người chịu trách nhiệm mảng này đâu.
Nữ sinh trầm mặc một lát, trả lời: “Phiền anh nói giúp em một tiếng, lát nữa em mời anh uống trà sữa.”
“Không cần, tiện tay mà thôi, tôi không thích uống trà sữa.” Nghi vấn của Tô Bạch Thanh vẫn chưa được giải đáp: “Tôi vẫn không hiểu, sao cậu lại tìm tôi.”
Nữ sinh im lặng lâu hơn, có lẽ vì cô cảm thấy rất không thoải mái.
“Em hơi mệt, chưa kịp nghĩ đến việc tìm Wechat của người phụ trách, nên chọn ngẫu nhiên một cái.”
“Đã hiểu.” Tô Bạch Thanh bừng tỉnh: “Tôi giúp cậu nói một tiếng.”
Nữ sinh gửi một icon đáng thương: “Anh vô tình quá, không quan tâm em một chút nào sao.”
Tô Bạch Thanh chân thành quan tâm: “Uống nhiều nước ấm.”
Sau đó, Tô Bạch Thanh ý thức được có gì đó không đúng, bổ sung: “Phải uống thuốc đúng giờ nữa.”
Lần này nữ sinh im lặng lâu hơn.
“Nếu cảm thấy khó chịu quá thì đi nghỉ đi.” Tô Bạch Thanh đề nghị: “Đừng nghịch điện thoại nữa.”
“Được.”
Nữ sinh gửi một icon mỉm cười.
Tô Bạch Thanh gửi lại một icon mỉm cười.
Từ đó về sau, nữ sinh không còn tìm cậu nữa.
Tô Bạch Thanh đối xử với đàn ông con trai tương đối tùy tiện, chọc bọn họ tức giận cũng không sao, nhưng làm con gái tức giận là một vấn đề lớn.
Vì thế, cậu cố hết sức không ở chung một chỗ với con gái.
Tô Bạch Thanh nhìn về phía Sâm Úc: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu, anh ấy không có ý làm tổn thương em đâu.” Nữ sinh nói: “Người yêu của bác sĩ Tô quả thực vô hại trong đám người dị biến, nhưng anh ấy vẫn có chút hung hãn, trước mắt có lẽ không nên ra đường thì tốt hơn.”
Phồn Thịnh Cảnh chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, mở miệng nói: “Không phải vấn đề của Sâm Úc.”
Lúc này nữ sinh mới ý thức được, Phồn Thịnh Cảnh vẫn đi theo phía sau bảo vệ bọn họ, nhưng vừa rồi lúc Sâm Úc động thủ, anh ta cũng không ngăn cản.
Phồn Thịnh Cảnh nhìn thanh niên bị Sâm Úc kéo ra, sau đó chuyển sự chú ý sang Tô Bạch Thanh: “Cậu ta chỉ thiếu chút nữa thôi là dán sát lên người cậu rồi.”
Tô Bạch Thanh cảm thấy khó hiểu.
Ngực của một người đàn ông dán vào lưng một người đàn ông khác, hai người đều mặc quần áo, trong mắt Phồn Thịnh Cảnh và Sâm Úc, hình như là vấn đề rất lớn.
“Không có chuyện gì lớn.”
Tô Bạch Thanh kết thúc sự việc bằng một câu.
Phồn Thịnh Cảnh nhìn cậu một cái rồi quay lại đội của mình.
Thanh niên xoa xoa bả vai đau nhức, mặt dày mày dạn tiếp tục ở lại, người khác đều nhìn chằm chằm cậu ta.
Bọn họ đều biết rõ suy nghĩ của cậu ta, duy chỉ có Tô Bạch Thanh bị kẹt ở giữa là không biết tí gì.
Sâm Úc động thủ là có nguyên nhân, cũng không ai nhắc đến việc cách ly anh nữa.
Tham quan thành phố xong, Tô Bạch Thanh được đưa tới chỗ ở của mình, là một tòa biệt thự độc lập, cảnh vật chung quanh tuyệt đẹp.
“Trong phòng có điện thoại.” Đám con cháu quyền quý để lại phương thức liên lạc của mình: “Nếu bác sĩ Tô cần giúp đỡ, cứ việc tìm chúng tôi, dù là lúc nào cũng được, chúng tôi sẵn sàng phục vụ bác sĩ Tô.”
Tô Bạch Thanh nhìn thông báo nhiệm vụ mới.
[Nhiệm vụ chính thứ ba: Thuần hóa người cá.]
[Nhiệm vụ chính thứ tư: Dần dần đánh mất chính mình trong sự theo đuổi của người khác, hưởng thụ sự ái mộ của người khác.]
“Được.” Tô Bạch Thanh nói: “Tôi sẽ tìm mọi người.”
Sâm Úc nắm tay cậu.
“Đây có phải tổ ấm tương lai của chúng ta không?” Sâm Úc nhỏ giọng nói: “Tôi không thích người khác vào đây.”
Tô Bạch Thanh giải thích: “Việc khách đến thăm là chuyện bình thường trong xã hội loài người.”
Cậu lợi dụng sự thiếu hiểu biết thông thường của Sâm Úc về xã hội loài người để lừa anh.
Đến nhà làm khách và phục vụ, là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tô Bạch Thanh cũng có chút cảm giác mình đúng là cái loại chẳng ra gì.
Nhưng như vậy mới đúng thiết lập.
Sâm Úc kiên trì nói: “Tôi không thích họ, nhất là người vừa tiếp cận cậu.”
Vừa dứt lời, ánh mắt không thân thiện của những người khác đều đổ dồn vào Sâm Úc, sự nhiệt tình của họ đối với Tô Bạch Thanh cũng biến mất.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh đừng so đo nữa.” Tô Bạch Thanh nghiêm túc nói: “Anh không thể bài xích người khác như vậy được.”
Sâm Úc không thích một hai người cũng không sao, nhưng anh không thích tất cả mọi người, Tô Bạch Thanh cảm thấy vấn đề của cậu càng ngày càng lớn.
Tô Bạch Thanh không thể nhốt hết bọn họ ngoài cửa được.
Cậu không phải người tốt, Sâm Úc giao thiệp với càng nhiều người thì sau này mới tốt cho anh.
“Anh phải học cách rộng lượng.” Tô Bạch Thanh nhìn thoáng qua nhiệm vụ chính thứ ba, dùng phương pháp của nguyên chủ để thuyết phục: “Tấm lòng bao la rộng lớn, mới khiến người ta yêu thích.”
Sâm Úc trong nguyên tác sau khi nghe thấy lời này, đã khoan dung đồng ý với nguyên chủ.
Bởi vì người cá cái gì cũng không hiểu, anh không hiểu tình yêu là gì, cũng không phải thật sự thích nguyên chủ.
Đổi thành Tô Bạch Thanh, chắc cũng gần như vậy.