Tô Bạch Thanh tiến lên hai bước, nắm lấy tay Sâm Úc.
Nắm tay nhau đi dạo phố là tiêu chuẩn thấp nhất của các cặp tình nhân.
Ý cười của Sâm Úc càng sâu.
Tô Bạch Thanh muốn chọn vài người trẻ tuổi do quan chức cấp cao Eden mang đến, dẫn cậu đi tham quan Eden.
Tất cả quan chức cấp cao Eden đều đưa con cháu có nhan sắc nhất trong nhà đến, không thể để tất cả đi cùng với Tô Bạch Thanh, quá nhiều người sẽ lộn xộn, cũng không tiện.
Tô Bạch Thanh nhớ lại những gì nguyên chủ đã làm trong cốt truyện.
Nguyên chủ là một kẻ tham lam, thiếu niên có dung mạo nổi bật nhất, địa vị cao nhất ở Eden, cậu không buông tha bất kỳ ai trong số họ, dù là giới tính nào cũng được.
Chỉ cần đối phương có chút điểm tốt, nguyên chủ đều muốn, bắt đối phương đi theo mình.
Tô Bạch Thanh xem mèo vẽ hổ, chọn ra những người có ngoại hình đẹp nhất, địa vị cao nhất.
Mỗi người được chọn đều nở nụ cười nhiệt tình: “Có thể được bác sĩ Tô chọn, là vinh hạnh của chúng tôi.”
Sâm Úc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của những người đó, vô thức đưa tay sờ lên lớp vảy trên mặt mình, ánh mắt u ám, nụ cười nhạt dần.
Những người khác đều vây quanh Tô Bạch Thanh, giờ muốn nắm tay với Sâm Úc cũng không tiện, Tô Bạch Thanh cũng có chút xấu hổ, trong khi những người khác đang tranh giành sự chú ý của cậu, Tô Bạch Thanh đã vô thức buông tay Sâm Úc.
Sâm Úc dần dần bị người ta đẩy ra chỗ khác.
Tô Bạch Thanh rất không nhạy cảm với suy nghĩ của người xung quanh, vẫn chưa phát hiện ra.
Sâm Úc cũng không lên tiếng, anh cảm thấy những người ăn mặc rực rỡ xinh đẹp đó thích hợp ở bên cạnh Tô Bạch Thanh hơn.
Đối mặt với những người đó, Sâm Úc không dám ngẩng đầu, mái tóc che khuất đôi mắt.
Anh quá xấu.
Khi không có Tô Bạch Thanh, anh cũng sẽ không để ý đến vẻ bề ngoài của mình.
Bây giờ, nhìn những người xung quanh Tô Bạch Thanh, Sâm Úc thường xuyên cảm thấy tự ti.
Xung quanh nhà cửa san sát, đường xi măng bằng phẳng, hai bên vành đai xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng có xe chạy qua, không khác gì so với những thành phố bình thường mà Tô Bạch Thanh từng đến trước khi xuyên qua, nhưng nó lại có bầu không khí đồng quê mà những thành phố đó không có, những người khác đưa Tô Bạch Thanh đến một nơi cao hơn, trông thấy những dòng sông, vườn cây ăn quả, thậm chí còn có cả cánh đồng toàn loài hoa quý.
Không giống như những thành phố suy đồi khác, thành phố này mang trong mình hơi thở của sự thịnh vượng.
Tô Bạch Thanh mỉm cười, Sâm Úc nhìn không chớp mắt.
Quả nhiên, những người này có thể khiến Tô Bạch Thanh cảm thấy vui vẻ.
Nhưng trong lòng anh lại thấy không thoải mái, như là sắp có nước bùn ô nhiễm chảy ra ngoài.
Nếu anh nói với Tô Bạch Thanh, anh biết thân phận thật của mình, Tô Bạch Thanh nhất định sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào anh, không để ý đến người khác.
Nhưng nếu làm như vậy, Tô Bạch Thanh sẽ không vui.
Sâm Úc dự định ép mình cách xa một chút, để không làm phiền bọn họ, anh vẫn chưa nhận ra là mình đang oán giận, không biết khi nào thì Tô Bạch Thanh mới nhớ đến mình, dưới chân giống như mọc rễ, hoàn toàn không nhúc nhích được, anh vẫn nhìn thẳng vào Tô Bạch Thanh, đôi mắt lam tím thấp thoáng dưới mái tóc có chút ảm đạm.
Thấy có người nhân cơ hội muốn đến gần Tô Bạch Thanh, đôi mắt xanh tím của Sâm Úc co rúm lại, sải bước tiến về phía trước, nắm lấy vai đối phương, thô bạo kéo người đó ra xa.
Người bị kéo ra lảo đảo hai bước, bả vai đau nhức.
Những người khác không biết sự thật cho rằng Sâm Úc đột nhiên mất kiểm soát, có người chặn trước mặt Tô Bạch Thanh để bảo vệ cậu, một nữ sinh nhanh chóng đi về Sâm Úc, chuẩn bị hạ gục anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Sâm Úc, cô sững người đứng im tại chỗ.
Trong những ngày cách ly, Sâm Úc đã được giáo dục rất nhiều lần, không được làm tổn thương người khác, vẻ mặt anh cáu kỉnh, chỉ đưa tay đẩy nữ sinh ra, nhưng sức lực của anh quá mạnh so với một con người, nữ sinh nặng nề ngã sấp xuống đất.
Tô Bạch Thanh giật mình, cúi xuống đỡ nữ sinh đứng dậy: “Có sao không?”
Nữ sinh lắc đầu: “Tôi không sao.”
Sau khi đỡ cô dậy, Tô Bạch Thanh lập tức buông tay cô ra: “Xin lỗi.”
“Có việc gì phải xin lỗi?” Nữ sinh mỉm cười: “Không ngờ bác sĩ Tô lại dễ xấu hổ như vậy.”
Lông mi dài cong cong của Tô Bạch Thanh run rẩy, cậu không giỏi trong việc giao tiếp với con gái.
Khi cậu còn nhỏ mẹ cậu đã dạy, phải luôn ga lăng đối với phái nữ, nhưng Tô Bạch Thanh lại dễ dàng khiến mọi người tức giận mà không hề hay biết, trước kia khi tham gia các hoạt động câu lạc bộ ở trường đại học, một nữ sinh gửi cho cậu WeChat xin nghỉ, nói rằng cô bị sốt, Tô Bạch Thanh không hiểu: “Sao cậu lại nhắn tin xin nghỉ với tôi?”