“Không ngờ đạo diễn Lâm nhìn cũng không tệ…” Giám đốc Thiệu không nhịn được, cảm thán một câu.
Cố Phỉ Phỉ lập tức cảnh giác, sắc mặt trực tiếp thay đổi, kinh ngạc nói: “Giám đốc Thiệu, không phải là anh coi trọng…”
“Haizzz… làm sao có thể chứ…” Giám đốc Thiệu xua tay: “Đạo diễn Lâm là con nhà lành, tốt nghiệp đại học danh giá, còn có tài hoa, đâu hợp với anh. Anh thấy con trai anh và đạo diễn Lâm rất xứng đôi!”
Cố Phỉ Phỉ: “...” Ý là cô ta không phải gái nhà lành, không có tài hoa, nên mới xứng với ông ta sao?
Cố Phỉ Phỉ suýt bị kim chủ đần độn này làm cho tức phát khóc.
Đúng lúc này, giai đoạn phỏng vấn đã kết thúc, bắt đầu bước vào giai đoạn chiếu phim.
Giám đốc Thiệu cũng thả lỏng tinh thần, chăm chú nhìn vào màn hình lớn.
Mặc dù ông ta không hiểu nghệ thuật, cũng không hiểu phim ảnh, nhưng một bộ phim có hay không, có kiếm được nhiều tiền không thì ông ta vẫn phán đoán được.
Vì phần lớn người xem đều có trình độ giống ông ta!
“Vì Yêu Mà Tới” cũng không phải là phim kén người xem.
Chuyện xưa đơn giản dễ hiểu, không khí cả phim rất dễ chịu, tiết tấu thay đổi đúng chỗ, có thể thấy được vài phần bản lĩnh của Lâm Tử Minh.
Tất nhiên, giám đốc Thiệu sẽ không nghĩ đến sức ảnh hưởng của đạo diễn với bộ phim, ông ta chỉ cảm thấy phim này quay không tệ, đẹp mắt, có thể kiếm tiền.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của ông ta cũng tốt hơn, nhìn thấy Lâm Tử Minh và Thiệu Hi Cảnh đang ghé tai nhau nói nhỏ, ông ta càng thêm vui vẻ.
Lâm Tử Minh thật sự phù hợp với yêu cầu tuyển con dâu của ông ta, con trai mình thích phim điện ảnh, mà Lâm Tử Minh lại là đạo diễn, không phải là trời sinh một cặp sao?
Giám đốc thiệu nghĩ như vậy, bèn đi tới, định nói với hai người đôi câu.
Chỉ là, khi ông ta đến gần, đứng phía sau nghe được bọn họ nói chuyện…
Thiệu Hi Cảnh: “Em cảm thấy còn thiếu thứ gì không?”
Lâm Tử Minh: “Anh thử nghĩ cách xem, có thể giúp em đoạt Trâu Viễn vào tay không?”
Thiệu Hi Cảnh: “Trâu ảnh đế? Được! Để anh nghĩ cách! Có điều, chuyện này hơi khó…”
Giám đốc Thiệu đang từ “con trai mình sắp biết yêu” chuyển sang “trời ơi, đạo diễn Lâm đứng núi này trông núi nọ”, lại tới “trời ơi thế mà con trai mình lại xem trọng một cô con dâu hư hỏng”...
Tâm trạng ông ta lên lên xuống xuống, cuối cùng lặng lẽ ngồi về chỗ.
Thôi bỏ đi, ông ta không hiểu người trẻ tuổi, ông ta vẫn nên về nhà đếm tiền thì hơn.