Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Mọi Người Đều Là Người Công Cụ

Chương 8.1: Suất chiếu đầu tiên

Đối với việc nói chuyện yêu đương, Lâm Tử Minh cũng không bài xích.

Dù sao yêu đương cũng là một trong những nơi tạo ra linh cảm. Người làm nghệ thuật như bọn họ là người yêu thích sự lãng mạn nhất, còn đặc biệt để ý đến độ hòa hợp về mặt tinh thần, cũng sẽ coi người đó như “nàng thơ” của riêng mình.

Tất nhiên, phần lớn tình huống đều như vậy, khi bạn cảm thấy bản thân si mê “nàng thơ” đến chết đi sống lại, thì đột nhiên linh cảm khô cạn, bạn đành phải từ bỏ để đi tìm kiếm “nàng thơ” tiếp theo.

Dù sao, người sẽ luôn thay đổi, mà nghệ thuật là thứ vĩnh hằng.

Người theo nghề này, quả thực vừa lạnh lùng, vừa vô tình như vậy.

Đời trước Lâm Tử Minh cũng có vài mối tình, có công khai, có không công khai.

Dù sao, càng ngày địa vị của cô càng cao, paparazzi cũng sẽ soi cô nhiều hơn.

Mà cũng có không ít người tranh nhau muốn tiếp cận cô.

Có người đơn thuần ngưỡng mộ tài hoa của cô, cũng có người muốn trao đổi lợi ích. Chỉ cần đối phương không tự tìm đường chết, cô đều yêu đương và chia tay một cách bình thản, lúc yêu nhau cô cũng rất hào phóng, cho đối phương nhiều tài nguyên, còn giúp đối phương mở rộng các mối quan hệ.

Hơn nữa, đạo diễn Lâm không coi trọng tìиɧ ɖu͙©, thứ cô cần là sự phù hợp về mặt tinh thần, chỉ cần có thể tiếp nhận việc 2 giờ sáng bị đạo diễn Lâm gọi tên, hai người uống trà, buôn chuyện từ Griffith tới Luis Bunuel, từ sự tò mò của Hitchcock tới mối tình chuyển giới của Almodovar…

Người trong giới không coi việc nói chuyện với đạo diễn Lâm là hạ thấp thân phận, ngược lại, bọn họ còn lấy đó làm vinh.

Dù sao yêu đương đủ lâu, khi chia tay cũng có thể dùng những kiến thức đó để đi thi đại học, không chừng còn thi được cả thạc sĩ.

Mà Lâm Tử Minh cũng có “nàng thơ” của chính mình, “nàng thơ” và “người yêu” được chia rất rõ ràng.

Vì cô quá rõ ràng, nàng thơ là thần, mà người yêu… chỉ là người.

Một khi đặt người ở bên cạnh mình, cảm hứng sáng tác sẽ không còn, “nàng thơ” này cũng sẽ không thể tiếp tục cung cấp linh cảm cho cô.

Điều này dẫn đến việc, nàng thơ phải bảo đảm chất lượng của mình, không được thay đổi quá nhanh, nếu không sẽ bị cô bỏ rơi.

Vì hôm nay quá rảnh rỗi, bên cạnh cũng không có bạn bè gì, Lâm Tử Minh cũng dứt khoát mở bình luận ra, bàn luận mọi chuyện, bao gồm cả việc “nàng thơ”.

“Ái chà chà! Chủ phòng thật xấu xa.”