Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Mọi Người Đều Là Người Công Cụ

Chương 5.2: Nhà sản xuất

Cũng không phải cô ghét kiểu thể hiện này, mà là vì không có hạt giống nào tốt, ngược lại, có vài người nhìn rất cay mắt.

Cũng may, Tiêu Lạc và Tiêu Tiểu Tiêu rất hợp tác, hai người bọn họ diễn rất ngoan, những người khác càng không dám chọc ra sóng gió gì.

Kĩ thuật diễn của Tiêu Tiểu Tiêu đã được tích lũy suốt hai kiếp, vốn cũng không tệ, mà Tiêu Lạc mặc dù non nớt hơn chút, nhưng vì đối diễn với Tiêu Tiểu Tiêu, lại không muốn bị ăn chửi nên tiến bộ rất rõ ràng.

Dưới tình huống như vậy, tiến độ quay chụp cũng có thể tiến hành như dự định.

Đáng nhắc tới là, khi quay được một nửa, giám đốc Thiệu tới trường quay kiểm tra.

Ông ta muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Tử Minh là người như thế nào, vì sao lúc ông ta đưa Cố Phỉ Phỉ đến thì không rên một tiếng, dáng vẻ vẫn vô cùng bình tĩnh, về sau lúc gọi điện cho ông ta… giọng nói và thái độ lại không hợp với hình tượng bên ngoài lắm.

Lần này, ông ta đến đúng lúc đang quay, Lâm Tử Minh đang vì một cảnh quay quan trọng bị cắt đến 16 lần mà nổi trận lôi đình.

“Cắt cắt cắt! Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Kìm nén! Nét mặt kìm nén cơ mà? Cái này mà các người gọi là kìm nén sao? Đây gọi là táo bón! Rốt cuộc các người có thể diễn tử tế không hả?”

Giám đốc Thiệu: “...”

Giám đốc Thiệu nhìn về phó đạo diễn cùng tiến vào trường quay với ông ta, không nhịn được mà hỏi: “Đạo diễn Lâm, cô ta… luôn có dáng vẻ thế này sao?”

Phó đạo diễn cười ha hả: “Cũng không phải.”

Giám đốc Thiệu nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghe thấy phó đạo diễn nói thêm một câu: “Một ngày cũng chỉ có ba, bốn tiếng là như vậy thôi…”

Giám đốc Thiệu: “...”

Thế thì khác gì cả ngày đều mang cái bộ dạng này? Đạo diễn bây giờ đều đáng sợ như vậy sao?

Giám đốc Thiệu hơi rén, ông ta sợ lát nữa đi gặp Lâm Tử Minh, đối phương vẫn còn tức giận, nhìn thấy ông ta thì sẽ nhớ tới Cố Phỉ Phỉ, sau đó bắt đầu mắng ông ta.

Ông ta cũng không thể vì bị Lâm Tử Minh mắng mà gây khó dễ cho cô được, dù sao đây cũng là phim chiếu rạp chính mình rót vốn đầu tư khủng, ông ta không thể nào gây chuyện với tiền của mình.

Nhưng ông ta cũng không có đam mê thích bị mắng…

Cho nên, giám đốc Thiệu lặng lẽ đến, lặng lẽ đi.

Sau khi trở về, ông ta thấy Cố Phỉ Phỉ bước lên ôm ông ta, ông ta bèn cảm thán: “Thực sự là quá vất vả cho em. Không sao, em đã rất cố gắng rồi, nhưng mà chúng ta… thôi, sau này phàm là chỗ nào có đạo diễn Lâm thì em cứ né đi…”

Cố Phỉ Phỉ: “???”