Liếʍ vυ' mà đã cao trào, cũng quá mất mặt luôn rồi, ý ba chẳng phải nói cô là lính mới chưa trải sự đời sao? Câu này không thể nhịn được.
Thế là cô không kịp nghĩ đã nói: "Vừa rồi ba cũng ra rất nhanh mà, con chỉ mới sờ mấy cái..."
"Rất nhanh?"
Thấy sắc mặt ba càng lúc càng đen thui, Giản Hi bất giác nhận ra mình đâm trúng tổ ong rồi.
"Ơ... cũng không phải, vừa rồi ba bắn rất nhiều, bắn khắp tay con..." Nói rồi còn mở bàn tay mình ra: "Đây, vẫn còn dính nhớp, khó chịu chết đi được."
"Khó chịu?" Giản Dịch Thâm nhướng mày, tay miết mạnh núʍ ѵú Giản Hi, khiến cô bất ngờ kêu lên. "Vừa rồi không phải rất sướиɠ à?"
Hai má Giản Hi đỏ ửng, đến cả tai cũng đỏ, cô lén liếc nhìn Giản Dịch Thâm, vô tình quét qua thứ to lớn ở dưới người anh, xấu hổ vô cùng.
Phản ứng của cô đương nhiên không qua mắt Giản Dịch Thâm, anh giơ tay vân vê cái tai phiếm hồng của cô, cảm thấy rất buồn cười với hành vi rảnh rỗi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gặp chuyện thì rụt cổ của cô, vốn định trêu chọc vài câu, nhưng bên dưới càng lúc càng trướng, nhắc nhở anh không thể kéo dài hơn nữa.
Vì vậy chưa đợi Giản Hi hoàn hồn, một thứ nóng rực chống lên l*и nhỏ của cô cách qυầи ɭóŧ. Cô ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Giản Dịch Thâm, nghe anh nói bằng giọng trầm thấp: "Có muốn sướиɠ hơn không?"
"Không muốn." Giản Hi bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.
"Không muốn thật à?"
Giản Hi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy l*и mình bị thứ vừa to vừa nóng kia dùng lực chọc một phát.
"Ba ơi, con thấy lạ quá... Đừng mà..." Cô lên tiếng xin tha.
Nhưng đàn ông đã nổi du͙© vọиɠ thì sao có thể dễ dàng tha cho cô, cùng với những va chạm ở thân dưới, người đàn ông cúi người hôn cô thật mạnh, nuốt hết những tiếng hừ hừ bất mãn của cô vào miệng.
Giản Hi vốn dĩ không chút kháng cự với nụ hôn của ba, hôn một hồi cả người đều mơ hồ, cảm giác luồng ẩm ướt ấm nóng dưới thân mình cứ như không kiềm được, qυầи ɭóŧ ướt đẫm bết dính, mà ba vẫn cứ dùng sức đâm thọc, tê dại từ đầu đến chân.
Giản Dịch Thâm quấn lấy hôn Giản Hi một lúc, đôi môi hồng phấn của cô bị hôn sưng vù, ánh mắt cũng đê mê, bộ dạng chìm đắm vào tìиɧ ɖu͙©, áo cô bị kéo lên đến trên vυ', lớp áσ ɭóŧ giữ ấm bên trong đã bị anh hôn cho ướt đẫm. Tay nhỏ của cô chống trước ngực anh nửa cự tuyệt nửa nghênh đón.
"Ba ơi, đừng mà, con... con sợ... Ba hung dữ quá, mạnh quá..."
"Ba ơi, ba chọc sâu quá, con sắp ngã luôn rồi..."
"Ngã đi đâu? Ba đang ôm con thì con ngã đi đâu được." Giản Dịch Thâm túm chặt bàn tay đang chống trước ngực anh, bên dưới không những không ngừng mà còn đâm thọc mạnh hơn.
Mép qυầи ɭóŧ Giản Hi đã bị chọc cho ghì lên phía trên bắp đùi, khiến cô khó chịu, cô muốn giơ tay ngăn cản nhưng bị anh nắm chặt không rút ra được.
"Ba ơi..." Cô rụt rè nâng mắt: "Qυầи ɭóŧ thít chặt quá..."
Giản Dịch Thâm cúi đầu nhìn, do anh đâm quá sâu, mép qυầи ɭóŧ thít chặt trên phần hông tạo ra hai vệt đỏ. Giản Dịch Thâm đưa tay sờ thử, tiếp đó rút ra. Giản Hi tưởng anh định dừng lại, nào ngờ anh đổi cách khác dày vò cô, anh dùng đầu ©ôи ŧɧịt̠ cọ hộŧ ɭε cách lớp vải.
"A... Ba ơi!" Giản Hi dạng chân giữa không trung, bất lực trừng mắt, sau đó ngoan ngoãn kẹp lấy eo Giản Dịch Thâm.
"Thích không nào? Hử?" Giản Dịch Thâm ghé bên tai chọc cô.
Lại nữa rồi.
Giản Hi thầm thở dài trong lòng, nghiêng mặt qua hôn lên chóp mũi Giản Dịch Thâm, mũi anh rất đẹp, vừa cao vừa thẳng.
"Sướиɠ không?" Giản Dịch Thâm hôn nhẹ lên môi Giản Hi đáp lại: "Có muốn nhanh hơn không?"
Giản Hi liếʍ môi, ánh mắt lấp lánh ánh nước: "Nhanh nữa chắc con bay người luôn quá..."
"Sợ gì chứ, ba ôm con cùng bay." Nói rồi Giản Dịch Thâm đẩy nhanh tốc độ.
Giản Hi chỉ cảm thấy hộŧ ɭε của mình sắp bị cọ bốc lửa, vừa nóng vừa tê, kɧoáı ©ảʍ khó tả truyền đến từ phía dưới, lan ra khắp người. Cô căng chặt người, hạ thể run lên kịch liệt. Cảm giác lần này còn mạnh hơn khi nãy, còn lâu hơn nữa, cô cảm thấy bụng dưới đang co rút.
Nhưng mà rất thoải mái, đến mức khiến người ta lên cơn nghiện.