Khát Khao Tình Yêu

Chương 29

Giản Hi thật sự không ngờ Giản Dịch Thâm sẽ đưa mình đến công ty, vốn dĩ cô chỉ định cùng ba ăn tối ở bên ngoài rồi về nhà.

Trong thang máy, Giản Hi nhìn Giản Dịch Thâm bình thản cầm mấy hộp đồ ăn, trong lòng hơi thấp hỏm, cô túm nhẹ cổ tay áo anh: "Ba ơi, nếu người ta hỏi quan hệ của chúng ta thì nên nói sao?"

"Cái gì mà nói sao?" Giản Dịch Thâm hơi khó hiểu: "Sao, chuyện ba có con gái lại không thể nói ra à?"

Trong lòng Giản Hi đúng là hơi nghĩ vậy.

"Vậy lỡ như làm lộ chuyện hồi xưa ba ăn chơi?"

Giản Dịch Thâm nghe vậy bèn cười rộ, giơ tay miết lấy dái tai hơi lạnh của Giản Hi: "Ba mà còn cần che giấu sao? Nhìn ba là biết từng ăn chơi rồi."

Đây là chuyện gì tự hào lắm à? Giản Hi bĩu môi. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô ngoan ngoãn đi theo sau Giản Dịch Thâm.

Đây là lần đầu cô đến công ty ba, phía sau quầy lễ tân là hàng chữ to: Vận Chuyển Dịch Đạt. Vòng qua quầy lễ tân chính là sảnh lớn của công ty, diện tích không lớn, tầm 5-60 chỗ ngồi làm của nhân viên, phòng làm việc của Giản Dịch Thâm nằm phía trong cùng.

Đang đầu năm, công việc của mọi người đều rất bận, không ai hỏi chuyện gì cả, mọi người cùng lắm chỉ liếc mắt nhìn, chào hỏi ông chủ rồi tiếp tục cúi đầu làm việc. Dường như không ai quan tâm thân phận của Giản Hi.

Điều này khiến Giản Hi nhẹ nhõm hơn. Đợi Giản Dịch Thâm đóng cửa phòng lại, Giản Hi nhanh chóng lấy thức ăn bày ra bàn, cùng Giản Dịch Thâm ăn. Lúc ăn, chân nhỏ dưới bàn còn lâu lâu cọ lên chân Giản Dịch Thâm.

"Ăn đi, nghịch gì vậy." Bề ngoài Giản Dịch Thâm tỏ ra bình thản, anh gắp một miếng cá, lọc xương ra rồi bỏ vào bát Giản Hi.

"Ba ơi." Giản Hi cắn đũa, cong mắt nhìn Giản Dịch Thâm đang bận rộn vì mình, trong lòng ngọt ngào: "Công ty ba không ai biết ba có con gái sao? Hay là ba hay đưa phụ nữ về nên không ai thấy lạ?"

"Người ta không nhiều chuyện như con đâu." Giản Dịch Thâm liếc mắt, nhìn thấu suy nghĩ của Giản Hi: "Sao đây, muốn thăm dò chuyện riêng của ba?"

Giản Hi bĩu môi: "Không phải, giờ chuyện riêng của ba cũng chỉ có con thôi mà." Người suốt ngày bị tán tỉnh phải dùng qυầи ɭóŧ của con gái thủ da^ʍ thì làm gì có chuyện riêng nào nữa. "Chỉ là cảm thấy rất lạ, nhân viên của ba không quan tâm ba, con thấy trên phim ở mấy chỗ làm, người ta nhiều chuyện dữ lắm."

"Bận muốn chết rồi còn nhiều chuyện gì nữa." Giản Dịch Thâm nhanh chóng nuốt một miếng cơm: "Họ chỉ quan tâm tiền thưởng thôi." Nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm: "Cơ mà một cộng sự của ba biết chuyện của con, là người bạn cùng ba lăn lộn hồi xưa, lần sau dẫn con đi gặp, bắt cậu ta tặng con lì xì làm quà gặp mặt."

"Được ạ." Giản Hi cười vui vẻ.

Ăn cơm xong, bên ngoài trời cũng đã tối, Giản Dịch Thâm cũng không yên tâm để Giản Hi về nhà một mình, thế là để cô ở văn phòng chơi, còn mình bắt đầu bận rộn công việc, cho đến tận 8h30, Giản Dịch Thâm nhận được cuộc gọi từ đối tác, nói có việc đột xuất muốn gặp mặt bàn bạc, anh báo lại với Giản Hi rồi rời khỏi công ty.

Giản Dịch Thâm vừa đi, Giản Hi càng chán hơn, tuy chưa có kết quả thi nhưng cô tự nhẩm tính sẽ lọt top 10 cả khóa, bài tập kỳ nghỉ đông vẫn chưa phát, giờ cô rất rảnh rỗi. Cô vùi mình vào sô pha xem một bộ phim đang hot gần đây, xem một lúc thì buồn ngủ, đến khi tỉnh lại, bên ngoài phòng làm việc đã tối đen. Cô đứng dậy đẩy cửa phòng làm việc, quả nhiên bên ngoài không còn ai nữa, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 10h30 tối rồi, chắc mọi người đều đã tan làm về nhà.

Nhưng hình như ba cô vẫn chưa về. Phút chốc cô hơi hoảng hốt.

Cô vội quay đầu đi lấy điện thoại, nhưng điện thoại vì mở phim xem quá lâu nên đã hết pin. Nhất thời giữa không gian yên ắng chỉ nghe thấy tiếng tim đập của Giản Hi.

Nhìn trời tối đen bên ngoài cửa sổ, lòng Giản Hi bất chợt dâng lên cảm giác cô độc và bất lực như bị bỏ rơi. Cô hiểu rõ cảm xúc tiêu cực của mình lại tìm đến nữa rồi, cô khó thở, nhịp tim tăng nhanh, thậm chí cảm giác mình sắp ngất đi.

Cộc cộc cộc!

"Hi Hi!"

Bên ngoài là tiếng gõ cửa kính, Giản Hi như bừng tỉnh, còn không nghĩ tới bật đèn đã loạng choạng xông ra ngoài, bóng dáng Giản Dịch Thâm như loại thuốc cứu mạng cô.

"Ba ơi! Con sợ quá, con ngủ dậy đã không thấy ai nữa..." Giản Hi đập cửa kính, giây phút nhìn thấy Giản Dịch Thâm, nước mắt cô không kìm được rơi xuống.

Giản Dịch Thâm nhìn bộ dạng Giản Hi liền biết bệnh của con gái lại tái phát, anh hạ thấp âm lượng dỗ dành: "Ba xin lỗi, đối tác tìm ba có việc quan trọng. Sợ lắm phải không, không sao, ba về rồi."

"Vậy ba mau vào đây đi." Giản Hi vừa khóc vừa tìm chốt cửa, nhưng ấn xuống thì cửa lại không có phản ứng, phút chốc cô càng hoảng hơn. "Ba ơi, cửa không mở được, làm sao đây... Huhu..."

Nhìn con gái suy sụp khóc lớn, lòng Giản Dịch Thâm đau như dao cắt. Cửa công ty là cửa vật lý, chắc là lúc nhân viên tan làm đã tiện tay khóa lại. Thật ra Giản Dịch Thâm cũng có chìa khóa, nhưng trước giờ anh không lo việc mở hay khóa cửa, nên cũng không mang theo.

"Đừng cuống, Hi Hi, ba gọi điện gọi người tới mở cửa, con hít thở sâu, không sao đâu, có ba đây, đừng sợ..."