"Thoải mái không nào? Ngực còn đau không?" Giản Dịch Thâm dán sát bên tai Giản Hi hỏi.
"Không đau nữa ạ, nhưng mà..." Giản Hi liếʍ khóe môi khô khốc: "Hơi ngứa, còn hơi tê tê..."
"Ngứa ở đâu? Ba gãi cho con."
Giản Hi hơi nhấc mắt, ánh mắt tràn ngập xấu hổ, nhưng lời nói ra lại rất lớn mật: "Phía dưới ngứa..."
Giản Dịch Thâm nghe vậy liền cười: "Vậy ba không giúp được con rồi, phía dưới của ba cũng đang căng cứng."
Giản Hi vội vàng nói: "Vậy con giúp ba..."
Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị ba hôn. Nụ hôn của Giản Dịch Thâm nồng nhiệt mà quyến luyến, Giản Hi nhanh chóng chìm đắm, đến cả trước đó định nói gì cũng quên luôn.
Giữa không gian tĩnh lặng, Giản Hi chỉ nghe thấy tiếng nước phát ra từ nụ hôn của mình và ba, bên tai còn có hơi thở thô nặng của ba.
Tuy trong phòng đã bật lò sưởi, nhưng Giản Hi giống như bị lạnh cóng, ra sức dán lên người ba. Cô túm lấy cổ anh, thè lưỡi quấn quýt cùng anh, ngực ưỡn ra cho anh xoa bóp, tựa như cặp đôi yêu nhau.
Khoảnh khắc này Giản Hi cảm thấy mình như một đứa dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ quyến rũ ba mình. Nhưng cô thích thế này, thậm chí còn khát khao được tiếp xúc da thịt nhiều hơn với ba.
"Hôm nay bé cưng kích động quá vậy." Giản Dịch Thâm rút lại môi, liếʍ đi nước miếng dính trên miệng Giản Hi. Cánh tay anh ôm chặt cả người Giản Hi, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên núʍ ѵú.
"Vì ba sờ con quá sướиɠ..." Giản Hi xoay thẳng người, điệu bộ như yêu tinh nhỏ, cô treo cánh tay nhỏ nhắn lên cổ anh, nhẹ nhàng xoa má anh.
"Hôn ba cũng rất thoải mái..." Nói rồi Giản Hi sấn tới muốn hôn tiếp, nhưng Giản Dịch Thâm nhấc tay vỗ mông cô.
"Không được, nay muộn quá rồi, phải ngủ thôi. Sắp thi cuối kỳ, sức khỏe quan trọng, con phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Vậy tối con ngủ với ba được không?" Giản Hi ngồi trên người anh nũng nịu, váy ngủ bị kéo lên đến tận đùi theo động tác của cô, Giản Dịch Thâm không chút khách khí, tay men theo sờ mó đùi cô.
Làn da trơn nhẵn của thiếu nữ ở dưới bàn tay anh.
"Dạo này có hôm nào ba đóng cửa đâu."
......
Đến ngày thi cuối cùng, Giản Hi cảm giác mình làm bài rất được, sau khi thi xong, cô vui vẻ bước ra phòng thi, đối lập với cô là biểu cảm chán nản của Từ Nhiễm.
"Ôi, đề toán sao mà khó quá vậy, sinh học cũng khó, lịch sử với địa lý cũng thế."
Giản Hi cười: "Cậu nói xem môn nào không khó."
"Với cậu thì đều không khó." Từ Nhiễm nổi giận.
"Chú thích trọng tâm cho cậu mà cậu không chịu học, câu cuối môn toán mình đã giảng qua câu tương tự cho cậu rồi, địa lý với lịch sử thì cũng có đánh dấu trọng tâm."
"Mình làm gì có thời gian học." Từ Nhiễm chán nản.
Giản Hi thấy sắc mặt cô ấy như thế cũng không nói tiếp nữa. Cô rút điện thoại ra xem, mới hơn 3 giờ: "Hay là mình khao cậu ăn bánh ngọt nhé, gần công ty ba mình có một tiệm bánh rất ngon."
Nói xong Giản Hi kéo Từ Nhiễm đến tiệm bánh ngọt đó, hai cô bé chọn mấy loại bánh kem bán chạy cùng đồ uống, ngồi cạnh cửa sổ thưởng thức. Có điều Từ Nhiễm không yên tâm về mẹ mình, một lúc sau đã vội vã rời đi. Một mình Giản Hi vốn dĩ cũng định về thẳng nhà, nhưng nghĩ lại ba đang làm việc ở gần đây, bèn lấy điện thoại ra gọi cho ba.
Một lát sau, Giản Dịch Thâm xuất hiện ở tiệm bánh, mắt Giản Hi sáng rực.