Trước khi đẩy cánh cửa kia ra, Úc Hòa Quang không ngờ sau cửa vẫn còn người sống.
Nhưng tâm trạng ngạc nhiên chưa kịp dừng lại thì trước tiên anh đã trông thấy bóng dáng quen thuộc ở phía sau ba người.
Úc Hòa Quang quyết đoán giơ súng lên: “Tôi biết ý chí của em vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng có một số việc… nên ngừng lại.”
“Khi trên người em vẫn còn một phần thuộc về con người.”
“…Trần Thiến.”
Sau khi đuổi theo cái bóng chạy khắp chung cư, anh không cho phép cô gái đã bị chuyển hóa thành quái vật này cơ hội đào thoát nào nữa.
Tất cả đều giống như là cái bẫy do cái bóng này bày ra.
Lực chú ý của Úc Hòa Quang bị cái bóng này giữ chặt lấy, từ thang máy dưới tầng hầm cho đến chung cư trên mặt đất, cái bóng lúc ẩn lúc hiện, dù cho trong nháy mắt cũng sẽ biến mất.
Nhưng đồng thời anh cũng chú ý đến một chuyện: cái bóng, không chỉ có một.
Khi những cư dân ở khu chung cư này đứng trong ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, dưới ánh sáng mạnh, phía sau rất nhiều người đều xuất hiện hai cái bóng.
Úc Hòa Quang nhận ra một cái bóng trong số đó. Cô gái cúi đầu xuống, đồng thời có vô số cô gái im lặng đứng sau cư dân, chỉ có thể nhận ra được đường nét trong bóng tối.
Không tiếng động, trống rỗng… tĩnh mịch lướt qua vai người sống, chăm chú nhìn thế giới.
“...Trần Thiến.”
Suy đoán về thân phận cô gái mới vừa ra khỏi miệng, thì thế cục đột nhiên phát sinh biến đổi kỳ lạ.
Các cư dân một giây trước vẫn còn vờ như không thấy nguy hiểm xung quanh, đã tắt hẳn vẻ tươi cười chỉ trong một giây. Họ dừng bước chân và hành động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Úc Hòa Quang.
“Răng, rắc.”
Âm thanh chói tai khi các đốt ngón tay chuyển động.
Vô số cư dân đang cứng đờ chậm chạp quay đầu lại, gương mặt không có chút biểu cảm, đờ đẫn, tựa như sản phẩm thô ráp trên dây chuyền sản xuất, đôi mắt trống rỗng vô thần là quả cầu thủy tinh làm từ chất vô cơ. Trăm nghìn tầm mắt đan xen vào nhau, như con nhện đang giăng lưới, vây bắt gϊếŧ chết con mồi.
Bị những ánh mắt chi chít kia nhìn chăm chú, sự do dự trước những thứ không phải người và sợ hãi với sự yên tĩnh tuyệt đối tựa như hố sâu khủng bố đủ để khiến người lỡ xông lầm vào trong sụp đổ.
Úc Hòa Quang cũng bị nhìn đến sởn cả gai ốc.
Giây tiếp theo, tất cả cư dân như con rối gỗ cứng đờ đồng loạt chuyển động.
Bọn họ lao về phía Úc Hòa Quang, trong tiếng thét gào tứ chi vặn vẹo đến một góc độ con người không thể chấp nhận được, cảm giác những thứ không phải người quỷ dị vặn vẹo cơ thể cũng không khá hơn con nhện khua đao là bao.
Tiếng la hét, vặn vẹo… da người tróc ra.
Cảnh tượng ôn hòa giả tạo bao trùm cả khu chung cư từ xưa tới nay đã bị Úc Hòa Quang xé rách hoàn toàn.
Quái vật không còn ngụy trang nữa, xé toạc lớp da người lộ ra máu thịt nhầy nhụa, xương cốt sắc bén, chém lên tường rầm một tiếng tạo nên những lỗ hổng thật to, gạch đá bị sức nặng rơi xuống đè nát vụn, đá vụn chia năm xẻ bảy văng tung tóe.
Chúng từ bốn phương tám hướng tập trung về phía Úc Hòa Quang, bao vây tầng tầng lớp lớp xung quanh anh, tin tưởng dù cho có tả xung hữu đột cũng sẽ không để con mồi chạy mất.
Thi thể máu thịt chồng chất như núi, máu chảy ra ồ ạt, chất nhầy đυ.c ngầu sau khi quái vật tử vong biến thành, tất cả khiến cho mặt đất trở thành một đầm lầy lầy lội nhớp nhúa.
Tựa như trâu đất xuống biển, có lòng mà không có sức.
Cuộc chiến vô cùng căng thẳng, trái lại Úc Hòa Quang càng thêm bình tĩnh, chỉ có ánh mắt thu lấy số liệu và địa hình đang điên cuồng tính toán trong đầu.
Một mình Úc Hòa Quang rơi vào vòng vây, đoản kiếm bên người cũng đã bị gãy trong lúc giằng co khi trước, thứ duy nhất anh mang theo bên mình chỉ có một cây súng và một lưỡi dao, không biết mệt mỏi cũng không thể ngừng nghỉ muốn mở ra một con đường máu từ trong đám quái vật.
“Rầm ——”
“Rầm ——”