Họ đều dựa vào sức mạnh ý chí cố gắng chống đỡ mới không ngất xỉu, nhưng không ai có thể đảm bảo bản thân vẫn có thể tiếp tục kiên trì trong hoàn cảnh ác liệt mấy ngày không có đồ ăn thức uống, nguy hiểm bất thình lình.
Có lẽ là ngày mai, có lẽ là giây tiếp theo, họ sẽ bị sinh vật không rõ gϊếŧ chết.
Miệng Lý Tuần đắng chát. Bóng tối và yên tĩnh đối với con người thật sự quá mức gian nan.
Mặc dù là quân đội canh gác thành phố đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt thì cũng khó có thể duy trì được thần trí tỉnh táo trong khu chung cư tĩnh mịch lâu dài này.
Ban đầu trong chung cư vẫn còn có âm thanh. Đôi mẹ con kia, còn có tiếng nói chuyện của người nhà khác… Chúng sinh ra mỗi ngày trong khu chung cư này tựa như hộp nhạc bị dừng hình, lặp đi lặp lại phát hình ảnh biểu diễn.
Cũng có thể nghe thấy âm thanh ngoài cửa. Hình như là hộ gia đình bên cạnh đang nói chuyện với người quản lý, nói đến chuyện nhà này – cô gái kia, cô gái kia phải đi học, cô mới vừa đến tuổi đi thi sao.”
Nhưng không biết bắt đầu từ giây phút nào mà những âm thanh và hình ảnh đó đều đã biến mất hết.
Không có hình ảnh mẹ con tuần hoàn phát lại mỗi ngày, không có tiếng nói chuyện ngoài cửa… Họ không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, khu chung cư thế nào, những đồng đội mất liên lạc có khỏe không, khi nào thì cái chết sẽ đến.
Ngây ngốc, không muốn khuất phục, chống đỡ.
Lý Tuần nghe thấy đồng đội đột nhiên hô hấp dồn dập. Anh ta vội vàng lo lắng, nhưng giây tiếp theo tim anh ta cũng đập nhanh hơn.
…Âm thanh.
Họ lại nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
Tiếng truy đuổi, tiếng đấu súng, tiếng đánh nhau kịch liệt —— còn có một tiếng hét thất thanh tức giận đầy sức hút của một thanh niên.
“Chờ đã, Trần Thiến!”
Trái tim ba người căng thẳng treo cao. Là, là người trong tiểu đội đã mất liên lạc sao?
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, dường như đang chạy về phía căn hộ của bọn họ. Gần, gần hơn…
“Rầm!”
Cánh cửa bỗng nhiên bị kéo ra một cách mạnh mẽ, ánh mặt trời sáng ngoài hành lang đột nhiên chiếu vào căn hộ.
Trong nháy mắt đó, những âm thanh hình ảnh đã mất đi đều xông thẳng vào một lần nữa.
Ba người ngạc nhiên, nhưng ánh mắt đã quá lâu không nhìn thấy ánh sáng đột nhiên bị ánh mặt trời chiếu thẳng đến, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không thể mở ra được.
Đến khi bọn họ khó khăn mở mắt ra, ép buộc bản thân nhìn về phía cửa trong nước mắt sinh lý của mình ——
Người thanh niên đứng trong ánh mặt trời xán lạn, không thấy rõ mặt, nhưng dáng người căng lên vận sức chờ phát động kia của anh tựa như một con mãnh thú nhanh nhẹn, đè nén sức bật mười phần đồng thời khí thế hào hùng. Thanh niên đang trong chiến đấu có một sức hấp dẫn khiến kẻ khác kinh hãi lại không khỏi nhìn chăm chú.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ chỉ có đôi mắt màu hổ phách như chứa đầy ánh mặt trời kia. Gợn sóng lăn tăn tựa như tia nắng ban mai rơi xuống hồ nước lắng đọng những viên đá quý, kinh tâm động phách.
Khi ba người dần thấy rõ bóng dáng của người thanh niên ngoài cửa thì người thanh niên không ngờ trong chung cư vẫn còn có người cũng sửng sốt.
“Các anh là…”
Nhưng còn chưa nói xong một câu thì họ đã trông thấy mặt mày người thanh niên bỗng trầm xuống trước, hàng lông mày chứa một tia sáng sắc bén.
—— Người thanh niên giơ súng lên.
Họng súng nhắm thẳng vào bọn họ.
Ba người: “!!!”
Cái đệt!