Đêm Tân Hôn Thôi Tiểu Thư Ngộ

Chương 19: Đừng học cái xấu

Tâm ý giấu kín, nói uyển chuyển thì không đủ trang trọng, nói quá vồn vã thì Bùi Tuyên sợ sẽ dọa thê tử mới cưới, nàng ấy là văn nhân, không hơn không kém, giọng nói rất trong và nhẹ, hệt như loại lê hoa nhưỡng tốt nhất được ủ riêng, từng câu, từng chữ đều dịu dàng mà sâu sắc. Tuy nhiên, trong lời nàng ấy lại toàn những cảm xúc chân thật như "yêu", "động lòng".

Thôi Đề trố mắt nhìn, không tin nổi vào tai mình, âm cuối lần lựa: "Thật vậy sao?"

"Thật!" Dáng vẻ Bùi Tuyên thâm tình: "Trời đất chứng giám!"

Nàng ấy còn chưa nói hết, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Thôi Đề đã nhỏ xuống vài giọt nước mắt. Nàng vừa khóc, Bùi Tu soạn xưa nay chững chạc cũng trở nên hốt hoảng. Nàng ấy luống cuống tay chân lấy khăn gấm thêu hoa lan ra khỏi tay áo, khom lưng lau nước mắt cho nàng, nom cực kỳ ân cần, lại cẩn thận: "Nương tử, sao nàng lại khóc?"

Thôi Đề xấu hổ quay đi: "Ta không khóc."

Rõ ràng nàng đang khóc! Hai mắt mình đều nhìn thấy, sao có thể nói là "không" được?

Bùi Tuyên có thật thà hơn nữa cũng hiểu là nàng đang giận mình, bèn đỏ mặt, lúng túng: "Là nàng hỏi ta. Ta... ta không có ý mạo phạm nàng..."

Nàng cho là mình luôn miệng nói "thích" nên đã dọa đến cô nương thận trọng trước mặt, đang tự trách, thì Thôi Đề lại quay đầu, vừa khóc vừa giơ chân đá nàng ấy. Giày thêu của nàng đã đẹp hơn hồi nàng ấy mới gặp nàng ở tiểu viện, ít ra thì... chúng là giày mới, nên nàng cũng "thoải mái" hơn rồi!

Nghĩ vậy, nàng ấy lập tức cảm thấy mọi thứ của Thôi Đề đều đẹp, đến cả chân đá mình cũng đẹp!

Bùi Tuyên ỷ vào việc Thôi Đề "bị mù", không nhìn thấy biểu cảm của mình, nàng ấy bèn mỉm cười.

Nhưng Thôi Đề lại thoáng nhìn thấy, nàng lập tức cảm thán chồng mình thật sự là tên đại ngốc, sao bị đá mà nàng ấy cũng cười được vậy?

Nàng nhỏ giọng thút thít, cảm thấy quá oán giận phu quân mình ở kiếp trước.

Nếu nàng ấy đã thích mình, nếu đã động lòng, sao còn phải lạnh nhạt, trốn tránh nàng? Nàng ấy hại mình cứ lo được lo mất, nàng ấy có biết mình đã có bao nhiêu đêm chất đầy tâm sự không?

"Nương tử..."

Bùi Tuyên níu lấy một góc tay áo nàng.

Cả hai kiếp, cơ hội để Thôi Đề bộc phát "cái tính trẻ con" không nhiều. Kiếp này, vừa thành hôn, nàng đã giở tính với Bùi Tuyên. Thôi Đề ý thức được chuyện này thì đầu óc tỉnh táo lại quá nửa.

Nếu không có những "hình ảnh" đêm qua, biết được tình cảm Bùi Tuyên giành cho mình, chắc chắn nàng phải chọc nàng ấy một trận ra trò, không thèm nhìn nàng ấy, để nàng ấy thử trải cảm giác "mất hết hồn vía".

Nhưng linh nhãn đã mở, biết được bên trong con người nho nhã, yếu đuối này là một nữ tử yểu điệu, nàng lại không nhịn được mà muốn giải thích thay Bùi Tuyên.

Không phải nàng ấy cố ý tránh mình, mà là vì nàng ấy phải giữ kín bí mật lớn nhất đó. Chuyện quan trọng, nàng ấy không thể khinh suất, chứ không phải nàng ấy không yêu mình!

Nghĩ đến những con chữ sinh động của từ "yêu", lòng Thôi Đề lại như có những con thỏ nhảy qua, liên tục đập vào ý thức của mình.

Nàng ôm ngực, hai mắt Bùi Tuyên dời tới theo, đôi mày đẹp nhíu lại: "Nương tử, tim nàng không ổn à?"

"Không có..."

Thôi Đề nén cơn nóng mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao cái gì chàng cũng huỵch toẹt ra vậy?"

"..."

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Bùi Tuyên không kịp chuẩn bị cho bản lĩnh "trả miếng" của nương tử nhà mình, ngẩn ra, lại nhìn mặt như hoa đào, vành tai đỏ ửng của nàng, bỗng thấy tâm trạng rất tốt, khóe môi bèn nhếch lên: "Phải, là ta không biết giữ miệng!"

Bây giờ Thôi Đề đã không phải người mù hẳn nữa, nhìn thấy cái vẻ đắc ý của nàng ấy thì vừa giận mà vừa thẹn.

Nhưng dù có "trả đũa" thật, cũng không có đạo lý nào nói một người đã sống hai kiếp có thể tìm người vô tội ở kiếp này trả đũa.

Nàng rụt chân mình lại, liếc đôi giày dưới lớp gấm vóc của người kia, dịu dàng hỏi: "Ta không sao, nhưng chàng đấy, chàng đau không?"

"Không đau! Nương tử, nàng đá rồi chân có đau không?"

Nhận được sự quan tâm của nàng ấy, sự xấu hổ trên mặt Thôi Đề càng rõ ràng hơn. Nàng căn bản không dám giương mắt nhìn, đến tư thế cũng như nhũn ra.

Ở kiếp trước, ba năm chung đυ.ng giúp nàng biết rõ hơn bất kỳ ai khác người này cẩn thận đến mức nào, không ngờ, mình chỉ vừa yêu cầu nàng ấy nói thật mà đã nhận được câu trả lời rất thỏa đáng!

Nàng hối hận kiếp trước đã dè dặt, không dám hỏi thẳng người "con trai của Tể tướng" này vì sao lại cưới mình.

Nếu như mình hỏi, và nàng ấy đáp, có khi...

Bùi Tuyên tự đắc nhìn khuôn mặt đỏ lựng của nàng, lòng chưa bao giờ thấy thỏa mãn như lúc này: "Vậy còn nàng? Nàng vẫn chưa trả lời ta?"

Tâm trạng bị làm cho rối loạn, Thôi Đề vờ không biết: "Gì cơ? Ta quên mất rồi."

Nàng xoay người, toang bỏ chạy, lại bị Bùi Tuyên nhanh tay lẹ mắt giữ lấy tay.

Bùi phu nhân rảnh rỗi, ra ngoài giải sầu, nhìn thấy hình ảnh hai người ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt sau bụi hoa nở rộ ở xa xa thì khẽ "hừ" một tiếng, dùng mắt nhắc nhỏ hầu gái bên cạnh nhỏ tiếng chút, đừng quấy rầy "tình xuân" đang "chín"!

Suốt mười tám năm ở phủ Tây Ninh Bá, phần lớn thời gian, Thôi Đề đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bây giờ nàng cũng đã mười tám tuổi, nhưng cùng là nữ tử, nàng lại thấp hơn Bùi Tuyên nửa cái đầu.

Nay lại đột ngột chìm vào cái ôm ấm áp của Bùi Tuyên, lòng nàng loạn đến rối tung lên, mặt Thôi Đề đỏ bừng, cằm đặt ở vai người này.

Gió nhè nhẹ thổi.

Bùi Tuyên im lặng đỡ lấy eo thon bẻ là gãy của nàng, rất sợ làm nàng đau, mà ngoài chuyện này ra, nàng ấy cũng không biết nên làm gì nữa.

Chỉ cần ngửi được hương thơm tỏa ra từ cổ áo Thôi Đề, nàng ấy cũng đã đủ "hồn bay, phách lạc", phải dùng một lực kìm nén rất mạnh mẽ để không nói ra những say mê trong lòng: "Ta nghĩ gì thì nói vậy với nàng, nàng không thể như thế được. Nàng nghĩ thế nào, cũng nói với ta đi chứ?"

Cảm nhận được những rung động từ l*иg ngực Bùi Tuyên, hô hấp Thôi Đề rối loạn, phút chốc, nàng cảm thấy như tình cảnh hai người đã trở lại như kiếp trước lần nữa. Hệt như, một khắc sau, Bùi Tuyên sẽ vuốt ve nàng, cởi y phục của nàng. Hai đùi nàng không vững chãi, cơ thể khuỵu thẳng xuống.

Bùi Tuyên lập tức vững vàng đỡ lấy nàng, nhưng kiên quyết phải có được câu trả lời: "Nương tử, sao nàng không nói gì?"

"Ta..." Thôi Đề vừa lên tiếng thì tự giật mình, phải đằng hắng mới miễn cưỡng ổn định được giọng điệu: "Ta, ta xuất giá là cam tâm tình nguyện..."

Nói xong, không biết lấy được sức từ đâu, nàng đẩy Bùi Tuyên ra, vừa định bỏ chạy thì chân đột nhiên không nhấc lên nổi, vẫn nhờ Bùi Tuyên đỡ lấy tay nàng, nàng mới không bị ngã sấp xuống.

Thôi Đề vừa thẹn vừa giận không thôi: "Chàng đã hài lòng chưa?"

Bùi Tuyên cực kỳ thỏa mãn, nhưng cũng sợ sự lỗ mãng trước đó đã khiến nàng phật lòng, thành thật nói xin lỗi.

Dù họ là vợ chồng, thì ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt trong hậu hoa viên cũng không phải chuyện gì hay ho.

Đại Chiêu có lễ giáo nghiêm ngặt, nhất là đối với chuyện nam nữ, vợ chồng nắm tay đi trên đường cũng dễ bị người ta lên án, nhỡ bị bắt gặp thì có khi còn bị nói một câu "không biết xấu hổ".

Thôi Đề được sống lại một kiếp nên rất to gan, dám hỏi thẳng Bùi Tuyên "chàng có thích ta không". Hiện nàng đã dùng hết dũng khí, không biết phải đối mặt với Bùi Tuyên thế nào nữa, may mà Bùi Tuyên thông minh, đã chuyển sang sải bước giới thiệu cho nàng cả khu vườn.

Bùi phu nhân lặng lẽ nhìn họ hồi lâu, rồi dứt khoát dẫn hầu gái đi về hướng ngược lại, tránh để họ chạm mặt, phá mất bầu không khí đôi tân nhân đang bồi dưỡng tình cảm.

Sau giờ Ngọ, nắng vàng rực rỡ, Bạch Cáp đẩy một cánh cửa sổ ra, quay đầu nhìn cô nương nhà mình còn đang chống cằm mà đờ ra, mặt cứ luẩn quẩn vẻ mờ mịt, thỉnh thoảng lại mỉm cười, thì bảo: "Nguy rồi, không ổn, cô nương đã là Bùi thiếu phu nhân, sao vẫn giữ thói quen ngẩn người vậy? Không biết là ai đang tư xuân nữa, nô nhìn thấy, nhưng nô không nói đâu!"

Lời nàng ấy cực kỳ không đứng đắn, ý ngoài, ý trong đều khiến người ta xấu hổ không thôi. Thôi Đề hồi hồn, "nhìn" đống sương mờ kia: "Ngươi đừng có nói lưng tung!"

"Nô nói lung tung lúc nào chứ?" Bạch Cáp đi nhanh qua, chỉ rõ: "Mặt trời còn chưa lặn, nô đã thấy người cười hơn bảy mươi tám lần. Khuôn mặt thiếu phu nhân vẫn chưa cứng lại à?"

Nhận được sự nhắc nhở từ nàng ấy, Thôi Đề thầm rầu rĩ: "Ngươi không lo làm việc, đi để ý ta đã cười bao nhiêu lần để làm gì?"

"Người nghĩ là nô không làm việc chắc? Không biết Hào Chung, Nhiễu Lương ăn gì lớn lên nữa, việc nào nằm trong tầm mắt là bọn họ giành hết, nô tủi thân quá! Mà nếu nô không để ý người, có khi thiếu phu nhân sẽ cười đến choáng váng cũng nên!"

Thôi Đề và nàng đã cùng nâng đỡ nhau trong cuộc sống khổ cực, nên nàng không để ý mấy lời "quá quắt" của nàng ấy, chỉ xoa lấy mặt nàng ấy, bất giác hỏi: "Ta đã cười rất nhiều lần à?"

Bạch Cáp bĩu môi: "Người nào có mắt đều hiểu là thiếu phu nhân rất hài lòng về lang quân!"

"..."

Thôi Đề "a" một cái tiếng: "Vậy ta không cười nữa."

"Nên vậy ạ!" Bạch Cáp nhìn vị chủ tử cuối cùng cũng tỉnh táo, mấy lời phản bác đã nhịn cả bụng cũng được tung ra: "Nhưng mà mới ngày đầu sau kết hôn thôi, người có thỏa mãn cũng đừng thể hiện rõ ràng như thế, nếu không lại vẻ như chúng ta đã được lợi từ nhà ngài ấy ấy! Lang quân đúng là một nam nhất tốt trăm năm hiếm gặp, nhưng thiếu phu nhân cũng rất tốt... Ít nhất thì... trong mắt của Bạch Cáp ta, trên đời này thật sự không có nữ tử nào thanh nhã, trung trinh như cô nương!"

"Chúng ta lớn lên cùng nhau, tất nhiên ngươi nhìn ta thấy cái gì của ta cũng tốt rồi!"

Thôi Đề hay bị nàng khen đến đỏ mặt, lúc này cũng tương tự, nhưng nàng không muốn quanh quẩn ở đề tài này nữa. Bạch Cáp lại nổi lòng hiếu kỳ: "Cô nương và lang quân có..."

"Có cái gì?"

"Viên phòng ấy ạ!"

Tay đã nâng lên của Bùi Tuyên hạ xuống, nàng ấy đứng yên bên ngoài, dỏng tai lên nghe.

Nghe lén người ta thật sự rất xấu, không phải hành vi của quân tử, nhưng... nhưng chủ đề của Bạch Cáp quá cuốn hút, có ai lại không giấu một con mèo tò mò trong lòng đâu chứ?

Ở kiếp trước, rất nhiều lần, Thôi Đề đã bị Bạch Cáp giật dây cho nghĩ đến mấy chuyện "đỏ mặt tía tai". Trước khi nàng thành hôn, nàng ấy xem như nghiêm chỉnh, nên sống lại kiếp này, đối mặt với một Bạch Cáp nghiêm chỉnh, nàng có hơi thiếu thích ứng.

Bây giờ nàng đã thành phu nhân nhà người ta, Bạch Cáp không đứng đắn kia lại trở về rồi.

Nhắc đến đây, nàng cũng thấy buồn bã. Cả hai kiếp, Thôi Đề không có lấy một người tâm sự, bằng hữu thân thiết duy nhất cũng chỉ có mình Bạch Cáp.

"Ngươi nói nhỏ chút, bị người khác nghe thấy thì không hay đâu!"

Bạch Cáp lập tức đè nhỏ giọng: "Vậy cô nương có viên phòng với lang quân chưa?"

Thôi Đề bị cái giọng trêu chọc mà thủ thỉ của nàng ấy chọc cười, nhưng đáp được một nửa, thì nắm lấy khăn tay, lắc đầu.

"Chưa ấy ạ?" Bạch Cáp lẩm bẩm: "Nô đã bảo mà, lang quân có dịu dàng đến mức nào đi nữa, thì sao trên người cô nương cũng có thể không có dấu vết được? Chưa viên phòng, vậy cái khăn ma ma lấy đi cũng là giả rồi!"

Nàng ấy rất bất bình, bèn cúi đầu xì xầm với Thôi Đề.

Giọng nói tự dưng nhỏ đi, lòng Bùi Tuyên ngứa ngáy, bèn áp lỗ tai vào.

"... Cô nương có cái không biết rồi, nam tử ấy, mũi mà thẳng thì rất được! Nô thấy mũi của lang quân rất đẹp, tay chân lại dài, chắc chắn không có vấn đề gì trong chuyện ấy, nhưng bên gối ngài ấy là một đại mỹ nhân sinh động, quyến rũ như người, ngài ấy lại nhịn được, chuyện này không hợp lý!"

Bản thân Thôi Đề cũng không hiểu vì sao một Bạch Cáp không biết mấy chữ lại có thể rành rọt hết chuyện nam nữ này đến chuyện nam nữ khác như vậy. Kiếp trước, nàng xem Bùi Tuyên như nam nhân, còn là một nam nhân "có vấn đề", rất nhiều lý do trong đó là đến từ ý kiến của Bạch Cáp.

"Phu quân đối xử với ta rất tốt, tính tình cũng tốt, ngươi đừng bày trò."

Giọng nói dịu dàng như nước truyền ra, vẻ khó xử trên mặt Bùi Tuyên đã giảm đi. Nàng ấy ôm bóa hoa lớn, cúi đầu ngửi một lần, để mùi hương xua đi linh hồn đã bị "vấy bẩn".

Ngay khi nàng ấy định tiến vào, Bạch Cáp đã nói với vẻ thần bí: "Ở chỗ nô có một cách hay, đảm bảo lang quân sẽ không chịu ổi, sẽ ôm lấy cô nương mà đại chiến ba trăm hiệp..."

"Khụ khụ!"

Tiếng ho khan dồn dập vang lên từ ngoài cửa. Bùi Tuyên thản nhiên bước vào, đặt nắm tay lên miệng, tỏ vẻ bị nhiễm lạnh, lại đằng hắng mấy lần nữa, mới dịu dàng nói: "Bạch Cáp, Hào Chung đang tìm ngươi, ngươi đi xem thử xem."

Biểu cảm Bạch Cáp ngẩn ra, mặt đỏ thành đít khỉ. Nàng ấy nhìn hai mắt Bùi Tuyên, vội vã hành lễ, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Bùi Tuyên bước từng bước đến, Thôi Đề cúi đầu mà lòng đã đập như trống bỏi, nàng im lặng một lát rồi mới hỏi: "Chàng nghe cả rồi?"

Sắc mặt Bùi Tuyên phức tạp, giọng lại yếu ớt: "Nàng đừng học cái xấu chỗ nàng ấy."

"Ừm."

Thấy nàng thoải mái đồng ý, cõi lòng đang căng thẳng của Bùi Tuyên thả lỏng đi nhiều. Nàng ấy đặt bó hoa xuống, lại không biết so với việc thưởng hoa, Thôi Đề thấy hứng thú với chuyện kia hơn.

Nàng nhìn cái mũi thẳng tắp, thanh tú của Bùi Tuyên, ánh mắt mơ màng hạ xuống những ngón tay thon dài của phu quân nhà mình.