Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều

Chương 35: Không Cho Phép Chân Trong Chân Ngoài

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

“Có phải về Căn cứ La Thành không ạ?” Cốc Vũ hỏi.

“Ừ.” Thương Mặc giải thích thêm: “Địa thế của La Thành khá cao, lại dễ thủ khó công nên xác suất xảy ra làn sóng tang thi tương đối nhỏ.”

Khi mạt thế tới, các lãnh đạo kiểu gì cũng đã suy xét đến việc này, biết đâu tang thi sẽ giống với trong phim điện ảnh bùng nổ thành làn sóng tang thi thì sao? Vậy nên mới chọn La Thành làm căn cứ.

Đánh giá theo tình huống trước đó khi quyết định này là đúng đắn, tang thi quả thực có khả năng sẽ bùng nổ thành làn sóng tang thi, đặc biệt khi những con tang thi tiến hóa cao giai thì nguy cơ càng lớn.

Cốc Vũ cẩn thận tính tính: “La Thành cách khu phố ở đây một thành phố Lục Hồ, chúng ta lại đang ở phía đông thành phố, như vậy tương đương với việc phải đi xuyên qua ba thành phố. Quãng đường đại khái ba trăm đến bốn trăm kilomet, cứ coi như ba trăm năm mươi kilomet đi. Chúng ta không có xe, chỉ có thể đi bộ. Tốc độ đi bộ của em là năm kilomet một giờ, muốn đi hết ba trăm năm mươi kilomet sẽ mất tới bảy mươi giờ đồng hồ, lại cộng thêm thời gian cho sinh hoạt tất yếu như ngủ, ăn cơm, nghỉ ngơi nữa.”

Cốc Vũ trợn trừng mắt, rõ ràng đã bị con số này dọa: “Chúng ta sẽ phải đi suốt sáu ngày đó!”

Giời má! Đi thế này chân cũng đứt mất.

Thiên lôi đánh cô xuống nơi này có phải để lịch kiếp chịu khổ không?

Cốc Vũ tức khắc có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc. Nhớ lại quãng thời gian làm yêu tinh, khi ấy cô tự do tự tại biết nhường nào, thoải mái sung sướиɠ biết bao nhiêu.

Thấy bộ dạng kia của Cốc Vũ, Lâm Thịnh Đông cười trêu chọc: “Đây là dưới tình hình không bị chậm trễ, nếu không may gặp phải tang thi trên đường, rồi lại còn người sống sót gì đó thì thời gian khả năng còn phải kéo thêm khoảng hai ngày.”

“Em gái, đường xa như vậy, còn đi với bọn anh không?” Bàng Hưng nhìn về phía Cốc Vũ rồi hỏi.

Đồng thời trong lòng anh ấy cũng tự hỏi, cô nhóc này không chịu khổ được, không muốn tiếp tục đi cùng bọn anh thì phải kiếm biện pháp gì hay ho lừa người đi mới được.

Cốc Vũ nhìn bốn phía vành đai xanh, lại nhìn núi lớn không có một xíu xiu linh khí, cuối cùng tầm mắt rơi xuống Thương Mặc đang phát ra ánh sáng vàng lấp lánh.

“Ài, đi thôi đi thôi!” Cốc Vũ lôi kéo chiếc ba lô, không thể không thở dài một hơi, trong lòng tự an ủi bản thân.

Một yêu tinh tốt không thể sợ gian nan hiểm trở được, sao có thể vì một chút khó khăn đã lùi bước, đã từ bỏ?

Cô đi đến bên cạnh Thương Mặc, vô cùng nghiêm túc nhìn anh: “Vì anh, em phải chịu khổ lớn. Anh phải đối tốt với em chút đấy, bằng không em sẽ không thèm anh nữa, đổi sang người khác đó!”

Haizz!!! Mình đúng là một yêu tinh tốt biết nỗ lực, dù cho con đường công đức có chậm chạp lại gian khổ, ta đây vẫn quyết tâm mà đi, thẳng tiến không lùi.

Cốc Vũ mang vẻ mặt cảm khái lên đường.

Thương Mặc: “……”

Đây có phải thổ lộ không? Hay đang cảnh cáo anh không được chân trong chân ngoài?

“Em gái, em cứ yên tâm! Nếu đội trưởng không đối tốt với em, anh đây sẽ là người đầu tiên không chấp nhận.” Lâm Thịnh Đông vừa cười vừa đuổi theo.

Bàng Hưng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng lên đường.

Đồ Thịnh đi đến bên cạnh Thương Mặc, mắt nhìn theo ba người phía trước, nói với giọng trịnh trọng: “Đội trưởng, anh phải nắm chặt vào, một khi quay trở lại căn cứ, Tô Duệ Uyên mà biết bản lĩnh của em gái ấy à? Thủ đoạn của tên đó không đơn giản đâu. Mấy cô gái chẳng ai kháng cự lại được cả.”

“Vậy phải xem ai lợi hại hơn.” Ánh mắt Thương Mặc hơi co lại, anh cất bước đuổi kịp ba người Cốc Vũ.

Người đã vào trong tay anh, còn có thể để cho kẻ khác đoạt mất?

Trước kia vì lấy đại cục làm trọng, không muốn xảy ra xung đột, thế nhưng nhiệm vụ lần này anh đã tổn thất hai đội viên, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, lòng nhiệt huyết có hơn cũng không chịu nổi kẻ tính kế như vậy.

Hoàn thành nhiệm vụ lần này, đời lính của anh sẽ chính thức kết thúc.

Về sau anh chỉ sống vì mình, vì tiểu đội, vì tương lai loài người.

Thấy Thương Mặc không hề lảng tránh, Đồ Thịnh cũng nhẹ thở ra một hơi, vui mừng mỉm cười.

Bộ quần áo màu lục trên người này đè nặng nghĩa lớn, có bị tủi thân cũng chẳng biết kêu khổ ở đâu. Có thể thoát được cũng tốt.