Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều

Chương 34: Chiếm Cứ Núi Lớn

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

“Nó muốn tự hình thành một chủng tộc sao?” Bàng Hưng nhận túi Cốc Vũ đưa, thu hết hạt quả vừa ăn cùng với trái khô quắt vào túi.

Cốc Vũ gật đầu trả lời: “Cây lớn rất lợi hại, nếu không có Mạn Mạn ở đó, nói không chừng nó sẽ công kích chúng ta. Chờ về sau số lượng tăng lên, chúng sẽ chiếm cứ tòa núi lớn này rồi dần dần sinh trưởng ra bốn phía.”

“Haizz.” Bàng Hưng thở dài: “Mạt thế này, ngoại trừ loài người thì chẳng thứ gì sợ tang thi hết, đến thực vật hay động vật cũng có ưu thế hơn so với con người.”

Đồ Thịnh quay đầu lại, mắt nhìn vào màn hình máy tính: “Tư liệu sắp copy xong rồi.”

“Chuẩn bị rời khỏi thôi!” Thương Mặc nói với mọi người, tâm tình có chút nặng nề.

Manh mối về mạt thế đã chân chính xuất hiện từ sớm, trong trận tai nạn thổi quét toàn cầu, có lẽ tang thi thực ra chỉ là món ăn đầu tiên. Chờ đến khi thực vật và động vật đều tiến hóa thành hình, loài người nên đi đâu đây?

Vài phút sau, tư liệu đã sao chép thành công.

Mọi người men theo đường cũ quay về, nhờ boss lớn không gây chuyện nên đường đi thuận lợi vô cùng.

Sau khi từ lỗ thông gió giữa sườn núi thoát ra, năm người chia hạt giống trồng ở tám hướng của Trung tâm nghiên cứu trả ơn cây lớn tiến hóa kia.

“Được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành.” Cốc Vũ vùi hạt giống cuối cùng vào trong đất, đứng lên, vỗ vỗ bàn tay đầy bụi bẩn.

Hiện tượng thần kỳ bỗng xuất hiện.

Một cái mầm nhỏ phát ra ánh sáng màu xanh lục chui từ dưới đất lên. Tiếp đó mấy điểm sáng nho nhỏ từ mầm cây bay ra, hướng về Trung tâm nghiên cứu.

Cùng lúc đó, bảy hướng khác cũng có những điểm sáng bay về phía Trung tâm nghiên cứu.

Không bao lâu sau, Trung tâm nghiên cứu truyền đến động tĩnh.

Một cái cây cực lớn phá tan cả căn phòng vốn được làm từ bê tông cốt thép, duỗi thân thể, dần lớn lên. Nó càng lúc càng lớn. Chẳng bao lâu sau đã nhanh chóng trưởng thành một cây lớn hơn mười mét che cả trời.

Thế nhưng, ấy vẫn chưa xong.

Ngay sau đó, tán cây rậm rạp của cây cổ thụ vươn ra tám sợi dây mây thon dài hướng về phía tám cây non mới mọc. Tại phương hướng nơi mấy người Cốc Vũ đang đứng, cây non như đang hoan hô, ánh sáng trên người càng thêm chói mắt. Dây mây thon dài kéo tận tới đây rồi tiếp nhận hệ rễ của cây non.

Từng luồng ánh sáng màu xanh lục theo dây mây tiến vào hệ rễ, cây non bằng mắt thường có thể thấy được nó đang bắt đầu lớn lên nhanh chóng, tận đến lúc biến thành một cái cây lớn cao đến bốn mét mới dừng lại.

“Mèn ơi!!!!” Năm người bị cảnh tượng trước mắt làm sợ đến ngây người.

Tám cây non bao xung quanh cây mẹ ở trung tâm hình thành một vòng bảo vệ. Nếu chúng thực sự có thể trưởng thành thì đây chính là công thủ nhiều mặt, 360 độ không góc chết.

“Đây là mạt thế!” Đồ Thịnh không khỏi cảm thán một câu, sinh mệnh lấy cách riêng của mình để thích ứng với thế giới này, cũng nỗ lực tồn tại tiếp.

“Đi thôi!” Thương Mặc xoay người đi về phía đường nhỏ, loài người cũng sẽ có phương thức sinh tồn của riêng mình, mạt thế không thể chinh phục được sinh mệnh con người.

Trong hoàn cảnh ác liệt, sinh mệnh sẽ phát triển rực rỡ theo cách khác.

Cốc Vũ sờ sờ vào thân cây non, nhỏ giọng cổ vũ: “Mấy đứa phải cố gắng lớn lên đấy, sau này chị sẽ quay lại thăm các em, cố lên!”

Khác với mấy người Thương Mặc, là một linh thực hóa hình thành yêu tinh, Cốc Vũ có lý giải sâu sắc hơn với thiên nhiên. Ngay cả bây giờ bản thân cô là loài người, dĩ nhiên cũng mất đi năng lực câu thông cùng tự nhiên nhưng điều đó không gây trở ngại với đam mê muốn gần gũi cùng thiên nhiên.

Những chiếc lá của cây non nhẹ nhàng lay động phát ra âm thanh xào xạc như đáp lại lời Cốc Vũ.

Cô khẽ mỉm cười, xoay người đuổi kịp bốn người Thương Mặc đang đứng chờ cô cách đó không xa.

Dọc theo đường nhỏ, cả đám nên theo lối rẽ xuống núi.

Hơn nửa giờ sau, năm người Cốc Vũ từ trong bụi cỏ rậm rạp chui ra, quay về đường cái.

Một con tang thi lang thang ven đường nghe thấy tiếng động, nhào về phía mọi người. Không chờ tang thi tới gần, một chiếc dao găm nhanh chóng đâm thủng mắt nó, sau đó lại bay ngược trở về rơi xuống tay Thương Mặc.

“Đây là chỗ nào?” Bàng Hưng nhìn hai đầu con đường, hai bên đều được xanh hóa, nhà cửa xung quanh rất ít, cũng không thấy cột mốc chỉ đường gì cả.

Bọn anh vẫn luôn đi dọc theo con đường nhỏ nên hơi mất phương hướng.

Đồ Thịnh lấy kim chỉ nam ra, xác định lại phương hướng rồi mới nói: “Chúng ta ở phía đông của Trung tâm nghiên cứu, về căn cứ thì phải đi dọc theo hướng tây đường cái.”