Mục Long Sư

Chương 18: Đấu Long

Dịch giả: Long Hoàng

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

……

“Nghe nói Thuần Long Học Viện hoàn toàn độc lập với các thành trì khác, càng giống như một giáo phái tự cung tự cấp.” Chúc Minh Lãng đi dọc theo hàng cây, hắn phát hiện kiến trúc ở thuần long học viện hình như khí phách hơn các thành trì khác một ít.

Giảng đường lớp học là một tòa thạch lâu xây bằng đá hoa cương. Tòa nhà này được dựng trên một dải đất bằng rộng lớn. Phần tường bao quanh bên ngoài tòa nhà sử dụng đá cuội nguyên khối màu trắng xây lên. Bên hông của tòa nhà có một cầu thang gỗ lộ thiên uốn lượn, cuộn quanh cả tòa thạch lâu này, nơi cuối cầu thang là đại sảnh giảng đường ở trên cao.

Bốn phía của đại sảnh đều có lối đi hướng thẳng vào một cái sân rộng ở trung tâm, Chúc Minh Lãng vừa mới leo lên tới nơi thì đã thấy một con Ngụy Long loại phi hành đang đứng ở giữa sân, trên người còn có yên cương, có lẽ là tọa kỵ của một vị lão sư, cũng có thể là thú cưỡi của tên thiếu gia công tử nào đó thích khoe khoang.

Phi hành Ngụy Long là hậu đại của Dực Long và Cự Long, loài này được học viện thuần hóa không ít, chỉ cần có thể dùng linh hồn ràng buộc lại, như vậy liền có thể biến nó thành tọa kỵ riêng của mình. Đương nhiên là học viên cũng có thể dùng học phần để đổi, chẳng qua là mấy nhiệm vụ nhỏ nhặt như trừ ngư yêu sẽ chẳng thể nào tích đủ học phần mà đổi được.

Chúc Minh Lãng cũng coi như là tới sớm, hắn bèn tìm một chỗ ngồi ở giữa giảng đường rồi ngồi xuống.

Rất nhanh, từng khuôn mặt quen thuộc cũng dần xuất hiện, ngồi bên cạnh của hắn, trừ mấy tên thiếu niên ở cùng khu viện xá với hắn ra thì tên công tử lạnh lùng cùng nhập học với hắn cũng ở đây, kẻ này ngồi ngay phía trước Chúc Minh Lãng.

Nhân lúc lão sư còn chưa tới, Chúc Minh Lãng liền tranh thủ lấy ra quyển thư tịch mà hắn mượn được rồi tùy ý lật ra đọc.

“Này, đã nghe nói gì chưa, gần đây có một con Lưu Kim Hỏa Long đang đại sát tứ phương tại Đông Húc Thành đấy, mấy tên thổ dân láo xược ở Vu Thổ cũng chẳng dám làm càn nữa rồi. Trong Tổ Long thành bây giờ có rất nhiều người đang bàn luận xem ai là chủ nhân của con Lưu Kim Hỏa Long kia đó.” Một người học sinh nói.

“Kẻ này tên La Hiếu, nghe nói là một tên Mục Long Sư vừa được Lê gia chiêu mộ cách đây không lâu, hơn nữa hình như kẻ này làm người rất là hung ác.”

“Nam nhi có ai lại không ra chiến trường kiến công lập nghiệp chứ, chờ Lang Linh của ta hóa rồng thành công, nhất định phải đi đánh chiếm một tòa thành mới được, đến lúc đó, hoan nghênh mọi người đến thành của ta làm khách a, bổn thành chủ nhất định sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt, hahaha.” Hồng Hào nói.

Người này có một con đại Lang Linh, hung mãnh vô cùng, mỗi ngày hắn thích nhất là mang theo con đại Lang Linh này đi khắp nơi tìm người để so đấu, tại trong khu viện xá, ngoại trừ Chúc Minh Lãng ra thì mười người khác đều đã bị con đại Lang Linh này hành hạ qua, từ đó trở thành bá chủ của cả khu viện xá.

Hiếu chiến đích thực là một trong những phương pháp mở ra Long Môn được nhiều người áp dụng, phương hướng mà tên bá chủ khu viện xá này lựa chọn cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là quá tốn tiền thuốc men.

“Nếu như hóa rồng thì phải là Nam Diệp mới đúng, ấu linh của hắn đã có thể phóng ra một số ma pháp cấp thấp rồi, mà rồng của hắn cũng sớm đã là rồng con, chỉ là đang trong thời kỳ trưởng thành thôi, sau khi nó trưởng thành sẽ lập tức trở thành Cự Long chính thống, không như đám chúng ta, vẫn còn đang cực khổ tìm kiếm Long Môn.” Lý Thiếu Dĩnh không thích nhìn Hồng Hào ngang ngược tự đại, lập tức tạt một chậu nước lạnh, nói.

Chúc Minh Lãng nghe hắn nói như vậy, chán ngán lắc lắc đầu.

Cái tên Lý Thiếu Dĩnh này đúng là quá mức gợi đòn, làm sao lại có thể nói những lời như vậy với người ta cho được, cái loại tính tình kiểu này, chai rượu thuốc mà thúc thúc của hắn cho chắc là không đủ để dùng rồi.

Cái tên Nam Diệp mà Lý Thiếu Dĩnh nhắc tới chính là vị công tử lạnh lùng cùng nhập học với bọn hắn lần trước.

Hóa ra là kẻ này từ đầu đã có một con chân long rồi, thảo nào không thèm để ý đến mấy con ấu linh trong Trữ Long Điện.

Vị công tử mặt lạnh Nam Diệp ngồi chỗ kia cũng đang cùng với đám người này nói chuyện.

Trên mặt hắn còn treo nụ cười nhàn nhạt, hẳn là Lý Thiếu Dĩnh vuốt mông ngựa làm hắn rất thoải mái.

Có vài lời, tự mình nói ra còn không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng nếu là do người khác nói ra thì hiệu quả lại không giống như vậy.

Cái này làm cho vị công tử mặt lạnh Nam Diệp này lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, ngay cả mấy nữ sinh vốn đang nhỏ giọng nói chuyện cũng không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về hắn mấy lần!

“Ta nói Lang Linh của ta sắp hóa rồng rồi. Đừng có nói cái gì mà tiểu Long này nọ, nếu không ngoan ngoãn nằm trong ổ, nói không chừng sẽ bị Lang Linh của ta ăn thịt thì đừng khóc.” Hồng Hào chẳng thèm để ý nói.

Nam Diệp bất mãn, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm về phía Hồng Hào, sau đó khinh thường nói: “Ngươi chắc vẫn chưa phân biệt nổi sự khác biệt giữa Long cùng với dã thú, cho dù là một con rồng chưa trưởng thành, nó cũng dư sức xé nát con Lang Linh nhà ngươi làm tám mảnh.”

“Ta chẳng rảnh mà đấu võ mồm với ngươi, cả khu viện xá của ta, ngoài Chúc Minh Lãng thì mấy kẻ khác đều đã bị Lang Linh của ta đánh cho thương tích đầy mình, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, vậy tìm hắn đấu một trận đi.” Hồng hào tiếp tục nói.

Ba chữ WTF hiện rõ trên mặt Chúc Minh Lãng.

Cái lý luận gì thế này???

Chính mình đang yên yên ổn ổn ngồi một góc, an phận làm người tàng hình chăm chú hóng hớt, tại sao lại bị kéo ra hứng đạn rồi?

Mấy tên học viên cùng viện xá cũng không ngờ tới Hồng Hào đột nhiên lại có một chiêu như vậy, Lý Thiếu Dĩnh đang muốn mở miệng nói cái gì thì lập tức bị Hồng Hào trừng mắt cản lại.

Chúc Minh Lãng nhìn thật kỹ Hồng Hào một cái.

Cứ tưởng thẳng này chỉ là một đứa não tàn thích tranh cường háo thắng cơ.

Chính hắn muốn thăm dò thực lực của Nam Diệp, nhưng mà lại kiêng kị sức mạnh của ấu Long, do vậy mới dùng hạ sách này.

Huống chi, làm như vậy còn tiện thể trừng phạt kẻ tự tách ra khỏi tập thể là chính mình nữa.

“Vậy sao, ta nhớ không lầm thì ngươi là cái tên ăn mày, hôm gia nhập học viện còn phải đi nhận ấu linh bố thí từ học viện đây mà. Làm sao, sau một tháng ngươi đã tự cho là bản thân trở nên lợi hại lắm rồi đúng không.” Ánh mắt Nam Diệp chuyển hướng về phía Chúc Minh Lãng trào phúng, nói.

Ăn mày??

Đối với hai chữ này Chúc Minh Lãng có chút mẫn cảm!

Tuy rằng ngày nhập học hắn ăn mặc có đơn sơ một chút, nhưng cũng không đến mức giống một kẻ đi xin ăn chứ.

Thằng khứa này rõ ràng là đang cố ý vũ nhục người khác.

“Cái con ấu linh ngươi ôm trong ngực là con nhập học nhận được à. Là một con gà rừng lông trắng sao, ôm chặt một chút, nếu không thì chẳng cần đến lục Long của ta ra trận, ta dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết nó.” Nam Diệp lại tiếp tục hùng hổ dọa người nói.

Chúc Minh Lãng nghe vậy cũng lộ ra vẻ không vui.

Vũ nhục chính mình cũng không sao, nhưng mà vũ nhục Tiểu Bạch Khởi thì không nhẫn nhịn được!

“Y ~ ~ ~ ~ ~ ”

Đang mơ màng ngủ Băng Thần Bạch Long ngâm nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt.

Cái đuôi của nó tựa như một vòng, một vọng gợn sóng mở ra, lông vũ trắng tinh khôi nở rộ ra phát sáng lấp lánh như thủy tinh, cả người cao quý tựa như nàng công chúa vừa mới tỉnh dậy trong nắng sớm.

Hai cánh động đậy, Băng Thần Bạch Long lả lướt bay về phía thạch đài nơi giảng đường, một đôi mắt lộng lẫy như kim cương nhìn chăm chú vào Nam Diệp vừa mới xuất khẩu cuồng ngôn, ánh mắt kia cao ngạo mà lại lạnh lùng.

Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng tiểu Bạch Khởi đã ngủ say không quan tâm đến sự việc bên ngoài, nhưng hắn không ngờ nó cũng mẫn cảm như mình vậy.

“Oa, thật là xinh đẹp, đây là loại Long gì vậy?” Mấy vị nữ sinh nhịn không được mà hô lên, các nàng hiển nhiên là đã bị vẻ mỹ lệ bên ngoài của Băng Thần Bạch Long hớp hồn.

“Một giống Long lai gà lung tung nào đó mà thôi, chỉ dựa vào cái đống lông vũ lấp lánh bên ngoài, do các ngươi còn chưa có gặp qua Chân Long chân chính đó thôi.” Nam Diệp cực kỳ khinh thường nói.

Tay phải của hắn nhấn một cái trên mu bàn tay trái, Linh Vực của hắn tại ngay chỗ đó mở ra!

“Linh Vực, Nam Diệp đã có Linh Vực!!”

“Nam Diệp vậy mà thật sự là Mục Long Sư, hắn mới vừa nhập học thôi a.”

Linh vực có thể thu nhập con rồng đã ký kết linh ước với chủ của nó. Tại trước khi người cùng với Long chưa có bước qua Long Môn, tất cả những người nuôi dưỡng ấu linh đều không thể triệu hồi hoặc là triệu hoán ra được, bởi vì bọn họ còn chưa mở ra được Linh Vực.

“Rống!!!!!!!”

Một tiếng gầm rống trong hư không vang lên, tiếng gầm này còn chấn động hơn cả mãnh hổ trong núi sâu kêu gào, mà trên tay của Nam Diệp, chỗ đó xuất hiện một đồ án màu xanh lục, ánh sáng mãnh liệt phát ra, trên mặt đất nơi thạch đài cũng hiện ra một đồ án tương tự.

Quang ảnh đan chéo vào nhau, cái đồ án kia phóng to gấp mười lần, nó đứng lặng trong không khí, tựa như một cánh cửa dẫn thông đến thế giới khác.

“Rống!!!!!!!!”

Lại là một tiếng rồng dài, tại trong cái đồ án kia, một con Lục Long toàn thân bao trùm lớp da màu xanh đậm, thân thể cao đến hai mét bước đi ra.

Nó nhìn như một con thằn lằn khổng lồ, trong mũi còn bật ra một luồng khí, răng nanh lộ cả ra bên ngoài.

Ngực nó trở nên cường tráng hơn, bụng cũng to ra, trên thân cũng bao trùm một lớp Long Lân cứng chắc, với răng nanh của Lang Linh hay tiểu Ngạc Linh thì chắc chắn không thể trực diện cắn xuyên qua lớp phòng ngự của nó được.

Con Lục Long này đứng thẳng, hai chân sau cường tráng vô cùng, cảm giác như nó có thể đạp nát của một tảng đá lớn, còn hai chân trước thì hơi nhỏ một chút.

Tựa hồ như là đang trong thời kỳ ấu niên, móng vuốt để cào xé con mồi ở chân trước còn chưa dài ra được.

Lục Long!!!

Hồng Hào sau khi thấy được thân hình thật của con Lục Long này sắc mặt đã sợ đến trắng bệnh rồi.

May mà đẩy Chúc Minh Lãng ra thử, nếu không con đại Lang Linh của hắn chỉ cần bị ngoạm một miếng thôi cũng đủ chết rồi!

Cùng so sánh với con Lục Long này, đại Lang Linh của mình đích thực là chẳng khác gì con dã thú không hề có long tính!!

Trong nội đường, toàn bộ có 50 người đồng học, bọn họ hoàn toàn không ngờ được Lục Long của Nam Diệp lại uy mãnh như vậy.

Phải biết rằng đây chỉ mới là giai đoạn ấu niên thôi!

Mới chỉ ấu niên kỳ mà đã to lớn như vậy, có Long Uy chấn ép hết thảy sinh linh như vậy rồi!!

Nếu chờ đến lúc con Lục Long này trưởng thành, nó sẽ biến thành con quái vật khủng bố đến mức nào nửa!!

“Long cùng với gà rừng, vẫn là có sự khác biệt rất lớn!” Nam Diệp kiêu ngạo cực kỳ nói.

Cùng so sánh với Lục Long, Băng Thần Bạch Long xác thực là quá nhỏ bé. Nhưng giữa Long và Long cũng không phải chỉ so sánh về hình thể lớn hay nhỏ.

Chỉ thấy được Băng Thần Bạch Long đập nhẹ đôi cánh, chậm rãi bay lên không trung, cái đuôi dài vẫn ưu nhã buông xuống.

Như hồ điệp ngừng tại trên cánh hoa vậy, Băng Thần Bạch Long giương cánh trên không trung.

Cánh của nó nhìn như chuyển động rất chậm nhưng nếu như nhìn kỹ thì sẽ thấy được một luồng sóng khí đang chậm chậm ngưng tụ lại tạo thành một lốc xoáy bao quanh người.

“Du~ ~ ~ ~!”

Đột nhiên đôi cánh khép lại, cả người nó tựa như chui hẳn vào bên trong lốc xoáy, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ lao xuống của nó tăng lên thật nhanh, mà cái lốc xoáy quanh người cũng mạnh mẽ lên mấy lần, cùng với Băng Thần Bạch Long đánh thẳng về phía của Lục Long!

“Phanh!!!!!!!”

Thân thể của Lục Long tựa như một tảng đá lớn, còn Bằng Thần Bạch Long khống chế luồng gió xoáy như mũi đao đánh thẳng về phía l*иg ngực cường tráng của Lục Long.

Lục Long bị đánh trượt lui về phía sau, đập thật mạnh vào trên vách tường, chấn cho cả tòa thạch lâu cũng rung lên!

“Hoát ô ~~~~~”

Lục Long ngã rạp trên mặt đất, thống khổ rên lên, nhưng lại chẳng thể nào đứng lên được nữa.

Luồng gió xoáy quanh người của Băng Thần Bạch Long đã tản đi rồi, thân hình lả lướt của nó đứng trên đầu của Lục Long, nó dùng cái đuôi phất phất cái mũi của Lục Long, tựa như một ông cụ non đang dạy dỗ một đứa trẻ hư vậy.

Trong học đường, tất cả mọi người đều không thốt nên lời!!

Con Lục Long rõ ràng hung mãnh như vậy, sao lại không chịu được một kích??

Còn có cái sinh linh nhìn như lả lướt, vô hại, tại sao trong nháy mắt lại có thể bộc phát ra sức tấn công kinh khủng đến như vậy?!!

. . .