Mục Long Sư

Chương 17: Băng Thần Bạch Long

Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

. . .

Hoàng viện Lê gia.

Khoác chiếc áo choàng mảnh mai và mềm mại như vảy, mái tóc rủ xuống bên vai, La Hiếu đứng ngay giữa cầu nối giữa hoàng viện và quân viện, khuôn mặt vẫn trắng nhợt, đôi mắt bất giác nhìn về phía lầu các tầng tầng lớp lớp …

Hắn có thói quen đứng ở nơi này, cho dù là lúc còn làm nô bộc trước kia, xuyên qua các tòa lâu đài trùng trùng lớp lớp kia, hắn có thể miễn cưỡng nhìn thấy một mảnh rừng thu, còn có một ngôi nhà sang trọng màu bạc trên những chiếc cầu thang.

Hắn vốn cho rằng sau khi trở thành thủ lĩnh bách quân của Lê gia, hắn liền có đủ cơ hội để tiếp cận Lê Vân Tư, nhưng thực tế từ sau khi bày tỏ tâm ý, hắn căn bản chưa từng nhìn thấy nàng.

“La thống lĩnh, chúng ta đều hiểu tâm tư của ngươi, cũng không phải chúng ta không muốn cho ngươi cơ hội tiếp cận tiểu thư, chỉ là tiểu thư đang bị chủ tử hạ lệnh cấm túc, chuyện liên quan đến mặt mũi của Lê gia ta, chủ tử không hy vọng lại nghe thêm lời đồn nào gây khó chịu nữa.” Khổng Đồng phu nhân nói.

“Thuộc hạ có một đề nghị nhỏ, đó chính là xin gia chủ có thể sắp xếp hôn sự cho tiểu thư, lại bỏ chút ngân lượng để mấy tên hiểu chuyện đầu đường cuối xóm nói rằng chuyện kia vốn là do người thành bang khác tung tin đồn để đả kích Lê gia, bôi nhọ thanh danh của Lê Vân Tư tiểu thư, mặc kệ người đời có tin hay không, thuộc hạ tin chuyện này rất nhanh sẽ lắng xuống.” La Hiếu cung kính nói với Khổng Đồng phu nhân.

Khổng Đồng nhìn La Hiếu cúi đầu hành lễ, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, nói: “Đây đúng là một cách hay, ta sẽ nói với chủ tử suy tính chuyện hôn sự này Vân Tư thử xem sao.”

"Đa tạ phu nhân!" La Hiếu vừa mừng vừa sợ, nếu là Khổng Đồng đáp ứng, xác suất thành công cực lớn!

“Đây là công văn bổ nhiệm của ngươi, chủ tử dặn ta giao lại cho ngươi, Vu Thổ cửu thành trì liên hợp, dấy lên bạo loạn, vọng tưởng chiếm cứ cứ điểm Đông Húc thành của chúng ta, trong thành đã điều động quân đội đi dẹp loạn, ngày mai ngươi lập tức lên đường. Nếu bạo dân Vu Thổ bất mãn, cảm thấy trời cao không công bằng, để cho mảnh đất của bọn chúng cằn cỗi, vậy thì cho bọn chúng biết ai mới là trời cao ở đây! !” Khổng Đồng giao công văn cho La Hiếu.

La Hiếu cung kính đưa hai tay nhận lấy, vốn bản thân hắn còn có chút oán niệm với Vu Thổ, cho nên hắn cực kỳ nguyện ý làm chuyện này.

Đối phó với bạo dân, gϊếŧ chóc là biện pháp hữu hiệu nhất, mà nỗi sợ gϊếŧ chóc sẽ lan ra toàn Vu Thổ, khiến dân chúng trong các thành trì khác nơi hoang vu cằn cỗi này sống trong lo sợ gϊếŧ chóc, không dám lỗ mãng!

“Không giống mấy cái công lao nhỏ nhoi trước đây, nhiệm vụ lần này nếu như hoàn thành, danh vọng của ngươi chẳng mấy chốc sẽ vang dội khắp thành.” Khổng Đồng nói tiếp.

“La Hiếu nhất định sẽ không để chủ tử và phu nhân thất vọng!” La Hiếu nói.

“À, còn một chuyện muốn hỏi ngươi…” Khổng Đồng đột nhớ ra gì đó.

La Hiếu ngừng bước, xoay người hành lễ lại lần nữa, chờ đợi Khổng Đồng hỏi thăm.

“Ngươi có nhận ra tên nam nhân cùng trở về với các ngươi không?” Khổng Đồng nói ra suy nghĩ.

La Hiếu nhăn lông mày, nghi ngờ nói: “Chúc Minh Lãng hắn không phải là tộc nhân của Lê gia sao?”

“Trong phủ không có người nào tên như vậy, ai nói với ngươi hắn là tộc nhân của Lê gia chúng ta?”

"Vân Tư tiểu thư." La Hiếu đảo mắt, hiển nhiên thận trọng suy nghĩ vấn đề này.

“Được rồi, ngươi đi Đông Húc thành trước đi, chuyện này về rồi hãy bàn, ta cũng phải cẩn thận tra thân phận kẻ này một chút, nếu Vân Tư bị hãm hại, chắc sẽ không tránh khỏi vài tên tặc nhân muốn mưu đồ gì đó.” Khổng Đồng nói ra.

La Hiếu hành lễ lần nữa, lúc quay đầu rời đi, khuôn mặt âm trầm thêm mấy phần.

Nếu Chúc Minh Lãng không phải người trong phủ, vậy vì sao Vân Tư phải nói dối?

….

….

Thuần Long học viện

Trong ốc xá, Tiểu Bạch Khởi rốt cục phá kén mà ra, khiến cho Chúc Minh Lãng mừng rỡ không thôi!

Hắn cẩn thận ôm Tiểu Bạch Khởi đang ngái ngủ từ trong Linh vực ra, Chúc Minh Lãng hồi hộp muốn xem bộ dạng nhỏ nhắn của nó.

“Kỳ quái, không phải Thương Long?” Chúc Minh Lãng nhìn Tiểu Bạch Khởi, vô cùng kinh ngạc!

Tiểu Bạch Khởi dù hóa long lần nữa, nhưng lại không giống trước kia lắm!

Trước kia Tiểu Bạch Khởi là một đầu Bạch Thương Long thuần huyết, vảy rắn chắc như băng sương, thân hình mảnh mai và đuôi thon dài của nó có phần giống với Bộc Bố giao long, cũng không có cánh.

Nhưng bây giờ nó lại mọc ra một cặp cánh thật to.

Rõ ràng lúc còn trong kén, quả thực nó có một cặp cánh nhỏ nhắn mềm mại như là hồ điệp, bây giờ chiếc cánh này trưởng thành, lúc giương lên trông càng mạnh mẽ cường đại, trên cánh lại được phủ một lớp lông vũ trắng như băng sương tinh tế và tỉ mỉ, đẹp đẽ vô cùng.

Mà xương cánh của nó lại được cấu thành bởi nhiều chi, nên thậm chí còn linh hoạt hơn cả tay người, điều này dường như cho phép đôi cánh của nó vươn ra phía sau như một con bướm, vừa thể hiện vẻ đẹp kiều diễm của đôi cánh, vừa có thể thực hiện những động tác vỗ cánh mạnh mẽ để trình diễn những kỹ năng bay tuyệt vời. Nó có thể vừa tấn công, vừa thoải mái né tránh kẻ địch trên không trung. Không những thế, lúc khép cánh lại nó khiến người ta nhìn qua đều có cảm giác như đây là một tiểu tử vô hại, vừa trông như một con thiên nga cao quý.

Thân thể Thương Long của nó cũng có mấy bộ phận lớn lên, phần cổ, bộ ngực, mông và đuôi trở nên thon dài ưu mỹ như giao long, tứ chi đều có vuốt như mèo.

Trên người này không có vảy, phần cổ được bọc một lớp lông mao trắng như nhung, rất cao quý, ngược lại toàn bộ thân thể lại được phủ lớp lông ngắn màu trắng bạc mềm mại, kéo dài đến phần đuôi, bóng bẩy như lụa bạc.

Cái đuôi của nó cũng có chút bất thường, kéo dài như bím tóc thiếu nữ, cũng không biết do lông đuôi nó có chút đặc biệt, hay là do băng sương ngưng kết trên người lan ra.

Chúc Minh Lãng vừa cẩn thận quan sát Tiểu Bạch Khởi, vừa ân cần đút mật hoa cho nó.

Điều thú vị là lúc Tiểu Bạch Khởi hút mật hoa một cách nghiêm túc, chiếc đuôi như bím tóc mảnh mai màu trắng tinh nghịch này sẽ từ từ tự nâng lên, một lúc sau sẽ bất ngờ rơi thẳng xuống rất lâu, không động đậy gì nữa ...

Tóm lại, tuy Tiểu Bạch Khởi không còn khí thế uy vũ như trước, nhưng lại thêm phần tao nhã cao quý, từ trên xuống dưới mỗi một cọng lông vũ, mỗi một phiến băng lân, mỗi một tấc da tấc thịt đều lộ ra cảm giác bất phàm.

“Đây là loài nào, Bạch Vũ Ứng Long sao, nhưng sao lại có chút huyết thống của Cự Long … Chẳng lẽ là Băng Thần Bạch Long?” Nhất thời, Chúc Minh Lãng cũng không cách nào tìm hiểu rõ ràng.

Nhìn chỉnh thể thì trông giống như ứng long, nhưng lông vũ trên cánh lại có chút như Băng Sương Cự Long, đối chiếu với ký ức trong đầu, có vẻ rất giống với Băng Thần Bạch Long ngự trên Băng Thiên trong truyền thuyết!”

"Y y y y ~ ~ ~ "

Tiểu Bạch Khởi kêu như trẻ thèm sữa, không biết là ăn no nũng nịu, hay vốn do giọng nó như vậy.

Chúc Minh Lãng đã sớm chuẩn bị đầy đủ mật hoa cho nó.

Mùi hương mật hoa nồng đậm được đựng đầy muỗng nhỏ, Tiểu Bạch Khởi đầu tiên nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng, rồi nhìn muỗng mật hoa, trong đôi mắt nhỏ lộ rõ vẻ vui mừng.

“Uống nhiều một chút, mau ăn chóng lớn.” Chúc Minh Lãng nói với Bạch Khởi.

Bạch Khởi thấy mật hoa, liền từ từ đem cái đầu nhỏ đã mọc ra rất nhiều lông nhung trắng noãn tiến tới trên muôi mật hoa, ngoan ngoãn liếʍ ăn như một bé mèo con.

Cuối cùng nó cũng ăn no.

Nhưng nó lại có vẻ không muốn về giường băng trong Linh Vực.

Nó chậm rãi bò vào trong ngực Chúc Minh Lãng, cái đuôi thật dài cuộn tròn thân thể lại, cánh cũng dang rộng che phủ toàn thân, sau đó vui vẻ cuộn vào trong người Minh Lãng, dịu dàng ngoan ngoãn lười biếng.

Không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của Tiểu Bạch Khởi, cùng với tiếng ngáy cất lên, bộ lông mềm mượt như nhung cà vào người khiến Chúc Minh Lãng cảm giác như mình đang nuôi một con mèo trắng nhỏ bám người chứ không phải một con rồng chân chính!

Đương nhiên, Chúc Minh Lãng hiểu rõ sau khi phá kén, Tiểu Bạch Khởi như trải qua một vòng luân hồi, trở lại lúc còn ấu niên.

Đa số rồng đều trưởng thành rất chậm, Cự Long có tuổi thọ hơn ngàn năm, muốn chúng từ ấu niên trưởng thành cũng cần đến tận hai đời người.

Lúc này tác dụng của Mục Long Sư sẽ được tối ưu hóa.

Đầu tiên, Linh Vực của Mục Long sư đều là một cái nhà ấm để trưởng thành đối với tất cả rồng đã kết linh ước, bọn chúng chỉ cần nằm trong đó ngáy o o cũng có thể gia tăng tốc độ phát triển cực nhanh.

Thứ yếu là lúc phát triển trong Linh Vực của Mục Long Sư, tuổi thọ của rồng đều không bị hao mòn.

Chỉ cần nuôi nấng kỹ một chút, cho ăn thêm đồ ăn hoặc là linh quả, trong một thời gian ngắn thôi sẽ có thể để cho tiểu Long còn nhỏ vượt qua được giai đoạn nhỏ yếu nhất này.

Băng Thần Bạch Long còn nhỏ cũng không sao, chỉ cần ngủ nhiều một chút, ăn thêm nhiều mật hoa một chút, sau đó trở thành một con rồng thực thụ, chỉ cần không đến một tháng nó sẽ có năng lực tác chiến cường đại!

“Hỏng bét, suýt nữa quên mất hôm nay có buổi lên lớp cuối tháng!” Toàn bộ tâm tư Chúc Minh Lãng đều đặt trên người Tiểu Bạch Khởi, suýt thì quên mất chuyện này.

Thuần Long học viện đều rất tùy tính trong việc quản lý học viên, mỗi sáng sớm đều có thiết lập lớp học, học sinh có quyền quyết định lên lớp hay không.

Trong học viên tuyệt nhiên không thu bất kỳ phí sân bãi hay công trình gì, đều cho phép học sinh tùy ý sử dụng.

Nhưng nếu muốn đi Trữ Long điện tuyển ấu linh hoặc nhận thuốc chữa thương và lương thực đặc thù, đều cần học viên dùng học phần tham gia đầy đủ để đổi lấy. (DG: Học phần ở đây giống như tín chỉ đại học vậy, học xong môn nào đạt tín chỉ môn đó)

Ở trong thuần Long học viện, học phần còn quý hơn cả vàng bạc, tại trong học viện, mỗi năm đều được thêm vào rất nhiều linh bảo ở đại thương các, chỉ cần có đủ học phần là có thể đổi được.

Nghe nói bên trong có cả trứng rồng.

Ấp ra sẽ lập tức trở thành chân Long.

Chúc Minh Lãng còn chưa đi quan sát Đại Thương Các trong truyền thuyết, chủ yếu hắn dành thời gian vất vả gom góp tất cả học phần cầm của mình đi đổi thức ăn rồi, đâu còn dư mà đếm xỉa đến Đại Thương Các…

Lớp học mỗi sáng sớm đều không bắt buộc, đều yêu cầu thu một học phần.

Còn buổi học cuối tháng thì miễn phí, nhưng nếu không tham gia sẽ bị khấu trừ học phần.

Rốt cuộc vẫn phải lên lớp, Chúc Minh Lãng sửa soạn dung nhan một chút, một mặt vì lớp học cuối tháng sẽ có thu hoạch phong phú, mặt khác hắn còn chưa từng gặp mặt học viện khác ngoài những người cùng viện xá với mình, hắn còn phải ngắm xem các nữ đồng học rốt cuộc trang điểm lộng lẫy như thế nào nữa.

. . .