Khấu Đầu Tóm Được Bạn Trai

Chương 3

21.

Dù tôi đã giải thích rất nhiều rằng đó chỉ là lỡ miệng.

Thì Tạ Hành vẫn kiên quyết từ chối lời mời ngồi lại một chút của tôi.

Thậm chí ngay cả đề nghị để tôi tiễn anh xuống lầu cũng bị anh cự tuyệt,

Lý do chính là con gái không nên ra ngoài vào tối muộn.

Hay có thể nói là người đàn ông tôi coi trọng.

Là một người quá chu đáo.

Tôi dùng thái độ của một người phụ nữ vẫy khăn từ biệt ân nhân của mình, tha thiết tiễn anh vào thang máy.

Sau đó báo tin vui cho bạn thân biết.

Tôi và người bạn trai mà tôi chọn không chỉ tiến triển đến mức trao đổi quà cho nhau, còn vào nhà trò chuyện thân thiết!

Bạn thân sau khi nghe tôi kể lại một cách lộn xộn, mất đầu bỏ đuôi.

Thì vô cùng bình tĩnh, tổng kết lại cho tôi.

“Vậy nên, ý cậu là, tớ bảo cậu tặng quà, cậu lại tặng cho anh ta một bình giữ nhiệt thêm một túi kỉ tử?”

Tôi nhìn chiếc hộp còn để trên bàn, cười không khép được miệng.

Con dao của bạn thân lập tức đâm thẳng vào trái tim tôi.

“Kỷ tử có lợi cho sức khỏe, vậy nên cậu đang ám chỉ anh ta...gì chứ?”

Tôi:???

Tôi:!!!

Chỉ lo tiền bạc quên không nghĩ tới chuyện này!

22.

Tôi đau khổ hỏi bạn thân, bây giờ tôi lập tức đuổi theo, tranh thủ lúc Tạ Hành còn chưa đi xa, lấy lại túi kỉ tử, chỉ đưa mỗi cái bình thôi được không.

Bạn thân hoàn toàn tuyệt vọng với tôi.

Chỉ nói với tôi một câu cút.

Tôi lập tức đóng cửa rồi bấm thang máy.

Thuận tiện bày tỏ quyết tâm với bạn thân.

“Cậu yên tâm, lần sau gặp lại anh ấy, hoặc là anh ấy, hoặc là tớ, một trong hai sẽ bị tán đổ.”

Sau đó tôi nhìn thấy thang máy đang đi lên lại đột nhiên đing một tiếng, dừng lại ngay trước mặt tôi.

Cánh cửa chậm rãi mở ra.

Khuôn mặt của Tạ Hành đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi. Mà câu tôi nói với bạn thân không kịp thu lại, cứ như vậy thốt ra.

Vậy nên, lúc Tạ Hành nhìn thấy tôi, tôi đang nói với anh: “Tớ và anh ấy, một trong hai sẽ bị tán đổ.”

Sẽ bị tán đổ...

Tạ Hành nhìn tôi, trợn mắt há hốc mồm.

Rất tót.

Lần đầu tiên gặp mặt bạn trai được tôi chọn, bạn thân đã xúi giục tôi tháo khẩu trang của anh.

Lần thứ tư tôi nhìn thấy bạn trai được chọn, tôi nói ra những lời hùng hổ, muốn tán đổi anh ấy.

Quả là tiến bộ rất nhanh!

23.

Bạn thân không hề biết tình cảnh túng quẫn lúc đó, còn liên tục công kích sự thông minh của tôi trong điện thoại.

Nói tôi là đầu gỗ, dù cô ấy có chờ thêm 300 năm cũng không chờ được tin mừng của tôi.

Tôi yên lặng cúp điện thoại, cố gắng nở nụ cười với Tạ Hành.

“Để quên thứ gì sao?”

Không biết tại vì sao, tôi luôn có cảm giác anh trai này đang muốn bỏ chạy.

Nhưng phía sau anh là bức tường của thang máy.

Cửa ra duy nhất đã bị tôi chặn lại.

Vậy nên anh không có lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể chỉ về phía cửa nhà tôi.

“Không có, chỉ là anh quên nói với em, bộ phận chăm sóc khách hàng bảo kích cỡ đôi giày kia quá lớn, nếu em không đi vừa thì nói với anh, có thể đổi được.”

Tôi:...

Chỉ vậy?

Tôi chạy muốn rớt quần tới nơi, anh lại tới nói nếu không đi vừa giày thì có thể đổi?

Là lưu lượng Wechat của anh không đủ dùng?

Hay là anh không muốn gửi tin nhắn bằng điện thoại?

24.

Tôi nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt tôi lấy khỏi hộp chuyển phát nhanh, giờ đang ở trong tay Tạ Hành.

Dùng hết trí óc để suy nghĩ xem, cơ hội tốt như vậy, tôi phải dùng lý do gì để lấy lại túi kỉ tử bên trong.

Nói tôi muốn giữ lại uống thì có vẻ quá keo kiệt.

Nói tôi không muốn đưa cho anh thì cảm giác quá tuyệt tình,

Vì vậy, cuối cùng ngón tay của tôi và ngón tay anh đã cùng chạm vào nút thang máy.

Tôi nhấn nút đi xuống thang máy.

Anh nhân nút đóng cửa thang máy.

Tôi và Tạ Hành hiếm khi ăn ý với nhau, đồng thời mở miệng.

Anh nói:

“Em nhớ thử sớm một chút, chỉ có thể đổi trong vòng bảy ngày.”

Tôi nói:

“Không cần tốn thời gian, hay là anh nhìn em đi thử đi?”

Tôi nói một chút.

Thực ra những lời này rất bình thường – nếu không có những biểu hiện kì lạ của tôi trước đó.

25.

Tạ Hành là người chính trực. Anh lần nữa từ chối lời mời vào nhà ngồi chơi nhiệt tình của tôi.

Chỉ để lại một câu ngày mai gặp lại, rồi rời đi không thèm quay đầu lại.

Tôi cầm điện thoại ngồi trên sô pha, vắt hết óc ra để suy nghĩ xem rốt cuộc tôi nên gửi tin nhắn gì cho anh, để mở đầu cho cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng tôi.

Nói giày rất vừa chân, cảm giác giống như đang tự chấm dứt cuộc trò chuyện.

Nói giày không vừa chân thì giống như có ý bảo anh không biết mua đồ.

Nói tôi rất thích giày anh mua thì có vẻ hơi quá hời hợt và không chân thành.

Nói tôi không thích giày anh mua thì chẳng khác nào tự vả mặt chính mình.

Dù sao thì anh cũng mua lại đôi giày y hệt như đôi bị gãy của tôi.

Quan trọng nhất là, anh mua được nó rẻ hơn tôi nhiều.

Tôi nhìn khung thoại trống rỗng giữa tôi và anh.

Cứ nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhắn.

Kết quả tin nhắn của anh lại bất chợt hiện ra.

Dọa tôi một trận.

Bởi vì người đó trực tiếp gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình bản đồ trên Baidu.

Thông báo từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc.

Tạ Hành: Sáng mai anh trực ở đoạn đường này, nhớ tránh đi.

Tôi:!!!

Vậy nên nói, đàn ông bây giờ lẳиɠ ɭơ tới vậy sao?

Còn nói đến mức độ này.

Có quỷ mới thèm né anh!

26.

Tôi đã dành cả nửa đêm để dọn sạch những món đồ còn thừa trong tủ lạnh.

Chuẩn bị dựa theo lời nhắc nhở, sắp xếp một buổi gặp mặt ngẫu nhiên với anh ngày hôm sau.

Suy nghĩ một chút, anh cảnh sát cao to, điển trai đứng trực ở đường lớn đông đúc, chỉ huy toàn bộ huyết mạch giao thông của thành phố.

Ngay lúc này, một chiếc xe điện mini nhanh chóng chạy ngang qua anh.

Em gái lái xe điện đáng yêu vội vàng đưa cho anh cảnh sát một túi bữa sáng tình yêu.

Trong ánh sáng đan xen của những bóng người, đôi mắt cả hai sáng rực trong không khí mùa thu khô lạnh, nổ lách tách, tạo nên một đoạn tình yêu kì lạ...

Kế hoạch sẽ hoàn hảo không một khuyết điểm – nếu khả năng nấu ăn của tôi đủ tốt để tuân theo những mong muốn của tôi.

Tôi nghiêm túc lục lọi các video nấu ăn của blogger ẩm thực, cuối cùng đã nướng thành công hai cái bánh kem nhỏ, phủ đầy kem lên bánh và cuốn ra những cuốn sushi đẹp mê ly.

Cuối cùng, ôm lấy quả táo duy nhất còn sót lại trong bếp, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ còn cố gắng an ủi bản thân.

Tặng một quả táo đại diện cho một tình yêu hoàn mỹ.

Giống như tôi nhất kiến chung tình với anh vậy.

Với sự thông minh của Tạ Hành, anh nhất định có thể nhận thấy được tấm chân tình tôi dành cho anh.

27.

Suốt cả đêm, tôi đắm chìm trong giấc mơ, Tạ Hành sẽ nhận lấy quả táo của tôi, sau đó mỉm cười quyến rũ, rồi nhìn tôi nói: “Từ nay về sau anh sẽ là người của em.”

Thế rồi lúc tôi tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp.

Mới giật mình phát hiện đã 9 giờ rưỡi rồi.

Sớm cao phong sớm qua 800 năm.

Tin nhắn đánh giá chuyên cần của quản lý nằm lẻ loi chưa được tôi đọc.

Điều này đã thông báo cho tôi một sự thật trắng trợn.

Tôi không chỉ bỏ lỡ tình yêu của mình.

Còn bỏ lỡ sự nghiệp của mình.

Tôi ủ rũ lái chiếc xe máy điện, đội mũ bảo hiểm, chậm rãi đi dọc theo tuyến đường mà Tạ Hành gửi cho tôi.

Kết quả đi nửa ngày cũng giống nhau.

Nhưng lỡ như hôm nay anh tăng ca thì sao?

Xe hết điện sẽ không về được.

Người lại ném ta còn muốn tồn tại?

Hôm nay nhất định phải đến chỗ cảnh sát giao thông đứng, tự tay đưa quả táo kia cho anh.

Đó không phải là quả táo bình thường.

Mà đó là kết tinh tình yêu của tôi và Tạ Hành!

28.

Có lẽ là trời cao nghe được tiếng kêu chân thành của tôi.

Tôi bắt gặp Tạ Hành và đồng nghiệp đang lập biên bản ở đường lớn.

Có thể nói đàn ông khi tập trung chính là đẹp trai nhất.

Chỉ là biển số bị anh bắt trông khá quen mắt.

Tôi vội vàng dừng xe điện bên cạnh anh.

Tạ Hạnh quay đầu, mỉm cười với tôi.

“Hôm nay có đội mũ à?”

Nhìn anh cười, đầu óc tôi có chút mơ hồ, theo bản năng lấy quả táo trong túi xách ra.

Vừa đưa vừa mỉm cười với anh:

“Thật trùng hợp, em mang cho anh...”

Nhưng, tôi không sờ thấy gì.

Trong phút chốc.

Đầu óc như một chiếc đèn l*иg quay vòng. Tôi nhanh chóng lướt qua tất cả các chi tiết từ khi ra khỏi cửa.

Sau đó, tôi buồn bã nhận ra.

Lúc ra khỏi nhà, do ngại cho quả táo vào túi. Vì không tiện thay giày nên tôi đã đặt nó trên hiên nhà.

Sau khi thay giày xong tôi liền mở cửa, đi ra bấm thang máy.

Lúc thang máy đóng lại, trong kí ức của tôi vẫn còn tự hỏi xem rốt cuộc tôi đã khóa cửa lại chưa.

Chỉ quên mỗi chi tiết quả táo vẫn còn để trên hiên nhà,

Nó nằm sâu trong ký ức của tôi, như thể âm thầm cho tôi thấy tình yêu của tôi đã bay theo gió vì việc ra ngoài không mang theo não...

Tạ Hành nhìn sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.

Bèn hỏi tôi.

“Em làm rơi gì à?”

Tôi không biết phải làm sao giải thích cho anh về độ ngu của mình.

Anh vừa hỏi, tôi đã theo bản năng nắm lấy tay áo anh, vẻ mặt như đưa đám trả lời: “Em để quên kết tinh tình yêu của chúng ta ở nhà rồi.”

Tạ Hành:...

Đồng nghiệp hóng hớt ăn dưa ở bên cạnh:...

29.

Dưa kết tinh tình yêu này có vẻ lớn.

Chàng trai bị tôi kéo tay áo, cả người cứng ngắc.

Đồng nghiệp sửng sốt hết nửa ngày, rồi mới lắp bắp hỏi anh.

“Hay là...để em giúp anh trực nửa ngày, anh đưa chị dâu về về đón cháu đi?”

Lúc kêu chị dâu, người đó còn cố tình liếc qua tôi một cái,

Có thể nói đồng nghiệp của người đàn ông mà tôi xem trọng.

Cũng là một người có năng lực lĩnh ngộ rất tốt.

Có lẽ năm đó thi đọc hiểu được trọn điểm nhỉ.

Tạ Hành xanh mặt hỏi tôi làm rơi thứ gì.

Đồng nghiệp cực kì biết điều, chạy qua bên kia viết phiếu phạt.

Vừa chụp lại biển số xe, vừa dựng lỗ tai lên ngó về phía tôi.

Tôi nhịn nửa ngày, thật sự không có mặt mũi để nói cho Tạ Hành biết, vì mang bữa sáng tới cho anh, nên tôi đã lăn lộn trong phòng bếp hết nửa đêm, cuối cùng chỉ còn sót lại quả táo để quên ở nhà, còn bị trừ hết điểm chuyên cần tháng này.

Vậy nên tôi chủ động ra tay.

Chỉ cần tôi ngó lơ câu hỏi đủ nhanh.

Anh sẽ không nhớ rõ rốt cuộc anh muốn hỏi tôi điều gì.

Vì vậy tôi nói.

“Nếu đã vô tình gặp mặt, vậy để em mời anh đi ăn sáng nhé?”

Tạ Hành nhìn tôi, hít một hơi thật sâu.

“Bây giờ là 10 giờ sáng, em đừng nói với anh là em chưa ăn sáng đấy.”

Tôi:...

Tôi cảm thấy tôi không thể làm trọn hình tượng một người đủ hiền lành, dịu dàng được.