11.
Đúng vậy, mọi người không nhìn lầm.
Lúc tôi đang dõng dạc khen ngợi Tạ Hành.
Thì chiếc giày cao gót vốn dĩ dính chặt xuống dưới kia đột nhiên bị anh rút ra.
Nhưng dùng sức hơi quá.
Tôi còn chưa kịp nói ra câu khen ngợi tiếp theo của mình.
Thì một bóng đen đã bay thẳng về phía tôi, không để tôi kịp thấy rõ quỹ đạo và tốc độ của nó.
Sau đó đập ngay vào miệng tôi.
Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng rắc, rồi tiếng tõm truyền tới tai tôi rất rõ ràng.
Nếu tôi đoán không lầm.
Thì chắc đó là tiếng chiếc gót giày của tôi rơi vào cống thoát nước,
Tạ Hành trợn mắt, há hốc mồm nhìn giày rơi từ trên mặt xuống ngực rồi lại rơi trên đùi tôi.
Tôi giơ cao chiếc giày cao gót không còn gót, cố nhịn cơn đau do bị đập dính ở mũi, mỉm cười an ủi anh.
“Tôi không thể đi khập khiễng như vậy, hay là anh giúp tôi bẻ nốt cái còn lại đi.”
Tạ Hành nhìn tôi, lại nhìn qua chiếc giày.
Cuối cùng nói với tôi.
“Cô cũng rất cố gắng.”
Nghe đi, nghe đi.
Không hổ là bạn trai dự bị của tôi!
Mới gặp lần thứ hai thôi, anh đã có thể nhìn ra ưu điểm lớn nhất trên người tôi.
Đôi mắt sáng như đuốc này, đúng là được sinh ra để dành cho anh!
12.
Tôi báo tin mừng cho bạn thân. Nhân tiện tưởng tượng một chút, xem sau khi tôi kết hôn với Tạ Hành thì nên sinh mấy đứa con, xem xem nên ở nhà anh hay nhà tôi.
Rốt cuộc rút giày là nghiệt duyên....à không, là kỳ lạ.
Lúc nãy anh không chỉ đưa tôi về.
Hai chúng tôi còn thêm Wechat của nhau!
Tôi ôm điện thoại, ngồi trên sô pha cười ngây ngốc cả nửa ngày.
Sau đó mới nhớ ra mình phải đi tắm rửa sạch sẽ.
Dù gì thì cũng bị mắc mưa, còn đi chân trần.
Cảm giác váy ướt dính chặt vào đùi rất khó chịu.
Nhưng vào trong nhà vệ sinh.
Tôi cứ mỉm cười.
Khuôn mặt rạng rỡ.
Phản chiếu trong gương.
Tôi nghĩ rằng hình ảnh bị bị ướt mưa sẽ hệt như một đóa hoa trắng nhỏ, mái tóc ướt xõa dài trên cổ, ngọn tóc còn vươn dài tới cổ chữ V của chiếc vòng, hơn nữa chiếc váy dán chặt vào người tạo nên những đường cong gợi cảm, vừa yêu kiều lại khiến người ta thương xót.
Nhưng sự thật là.
Vì bị dính mưa nên lớp trang điểm trôi hết.
Hơn nữa Tạ Hành dùng lực quá mạnh, chiếc giày cao gót đập vào mặt tôi, in hằn nửa dấu giày đen thui, bị tôi lau đi một cách qua loa.
Mái tóc ướt dính ở trên cổ, nhưng không phong tình như bạch xà khi mê hoặc Hứa Tiên, mà giống như thủy quái nửa đêm mặc hồng y chết không nhắm mắt ở dưới hồ nước.
Điều duy nhất có thể an ủi tôi chính là chiếc váy thật sự khắc họa lên đường cong ở eo tôi.
Nhưng cùng với việc đường cong ở eo bị lộ ra, còn có cả hình dạng gập ghềnh của chiếc bra ren tôi mặc.
Nhìn dáng vẻ của mình ở trong gương.
Suy nghĩ tới những cái nháy mắt tôi trao cho anh khi chúng tôi trao đổi Wechat.
Liền khóc òa lên.
13.
Tình yêu chính là tiểu yêu tinh thích dày vò người khác như vậy.
Vào lúc mình cảm thấy có chút hy vọng, thì nó lại đánh cho mình một đòn cảnh tỉnh.
Tôi thậm chí còn không dám suy nghĩ, anh phải có tâm lý vì nhân dân phục vụ mạnh tới cỡ nào mới chịu thêm Wechat của tôi.
Dù sao thì hình tượng của lôi lúc đó, cùng với những ánh đèn xanh trong xóm, chỉ cách Sadako một màn hình TV nữa thôi.
Bạn thân không hiểu rõ chân tướng, vô cùng tán thưởng hiệu suất làm việc của tôi. Còn khuyến khích tôi tặng quà cho anh.
Nguyên bản lời của cô ấy là như vậy:
“Thời buổi này còn ai đi mời một, hai bữa cơm lặt vặt chứ. Sau khi ăn xong thì không còn liên hệ gì nữa. Cậu tặng cho anh ta thứ gì đó có thể sử dụng thường xuyên, anh ta nhìn đồ không phải sẽ nhớ tới cậu sao? Lỡ như anh ta không nhớ tới cậu, thì cậu có thể mua một món kém chất lượng, vừa tiết kiệm tiền, vừa có thể lấy cớ là giúp anh bảo hành.”
“Ngành dịch vụ đấy, cậu hiểu mà, cậu đã tới cửa rồi, anh ta còn không phải thịt trên thớt của cậu sao? Không tán đổ được anh ta thì đừng nói là tớ dạy.”
Cô ấy nói rất đúng.
Trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết nói gì.
Chỉ có thể im lặng lên Taobao tìm kiếm các từ khóa.
Tặng bạn trai, tiện lợi, chất lượng kém, cần bảo hành, quà.
Taobao đã cung cấp cho tôi một món quà tiện dùng chỉ bằng một cú nhấp chuột, một chiếc bình giữ nhiệt khắc tên đơn giản dành cho người cao tuổi.
Mua bình sẽ được tặng thêm kỉ tử.
Anh xứng đáng có nó.
14.
Tôi mơ suốt cả một đêm.
Trong mơ, tôi cầm chiếc bình giữ nhiệt khắc tên Tạ Hành, pha một ly trà hoa cúc kỷ tử, đưa qua nhà cho anh cả đêm.
Khi Tạ Hành thấy trà thì vô cùng cảm động, liền móc nhẫn kim cương ra cầu hôn tôi.
Tôi nhớ rõ lời dạy của bạn thân, nhận lấy nhẫn kim cương, vào thẳng chủ đề.
Đời sống tình cảm cằn cỗi đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
Vào lúc tôi say mê cởi khẩu trang Tạ Hành ra, kéo áo của anh lên, đang chuẩn bị lớn tiếng nói em đồng ý thì...
Đồng hồ báo thức của tôi kêu lên.
Mẹ nó!
Ông chủ hại tôi!
Tôi còn chưa kịp thấy rõ cơ ngực săn chắc, cơ bụng rõ múi của anh, cũng chưa nói ra những lời muốn nói mà!
15.
Rút kinh nghiệm từ đêm đầu tiên.
Tôi cất giày cao gót và váy vào nơi sâu nhất trong tủ.
Một người đi xe đạp điện không xứng đi giày cao gót.
Huống chi Tạ Hành còn là cảnh sát giao thông.
Theo quy định của luật an toàn giao thông, đi giày cao gót không thể lái xe.
Cho nên hẳn là anh sẽ không thích một em gái đi giày cao gót lái BMW.
Mà tôi vừa hay không có những điều mà Tạ Hành ghét.
Không có giày cao gót, cũng không có BMW.
Suy nghĩ một chút, tôi luôn cảm thấy tôi và anh là một cặp hoàn hảo.
Thêm cả sự tốt đẹp trong giấc mơ.
Lòng tôi càng thêm vững, quyết định liều mạng mua một cái bình giữ nhiệt khắc tên cặp đôi.
Một cái khắc tên anh, một cái khắc tên tôi.
Vì để tỏ vẻ thành ý.
Tôi còn cố ý vào vòng bạn bè của anh, tìm những bức ảnh chụp từ góc xó xỉnh của anh gửi qua cho người bán.
Cũng dặn dò người bán cả trăm lần nhất định phải làm khắc chữ thật đẹp, làm nổi bật khí chất ưu tú của chủ nhân nó.
Người bán bị sự chân thành của tôi làm cảm động, lập tức đồng ý, tỏ vẻ nhất định sẽ làm thật tốt, đảm bảo sẽ làm tôi hài lòng.
16.
Tốc độ làm và giao hàng rất nhanh.
Mà thứ còn nhanh hơn cả tốc độ nhận hàng của tôi chính là phản ứng của Tạ Hành.
Anh đã chờ tôi ở dưới lầu.
Tin nhắn Wechat còn chưa gửi. Lúc đó tôi đang mặc một chiếc áo hoodie, quần jean mà đi giày trắng, vừa mở hộp đồ chuyển phát nhanh, vừa lấy thẻ mở cửa.
Sau đó tôi nhìn thấy Tạ Hành mặc một bộ quần áo bình thường, trên tay cũng ôm một hộp đồ chuyển phát nhanh đi về phía tôi.
“Hôm nay không tăng ca à?”
Tôi gật đầu theo bản năng.
“Không tăng ca. Thật trùng hợp, anh đi ngang qua đây à?”
Anh mỉm cười rạng rỡ với tôi. Hàm răng trắng sáng xém chút nữa làm chói mắt tôi.
“Không phải là trùng hợp, anh cố ý tới tìm em.”
Tôi:!!!
Cố ý!
Tới!
Tìm tôi!
!
Cảnh trong mơ không lừa tôi!
Quả nhiên có thể trở thành sự thật!
Tôi thề, trong phút giây đó, tôi đã nghĩ xong tên cho con của chúng tôi.
17.
Sự thật chứng minh.
Bạn không nên quá tin tưởng vào khả năng giao tiếp của thẳng nam.
Dù Tạ Hành tỏ ra là tới tặng quà cho tôi, đưa xong sẽ đi ngay.
Nhưng tôi vẫn ngoan cố viện lý do kéo anh vào cửa nhà tôi.
Tôi lấy bình giữ nhiệt ra.
Sẵn sàng chuẩn bị nhận lấy chiếc nhẫn kim cương cầu hôn từ bạn trai.
Sau đó, tôi nhìn thấy.
Tạ Hành mở chiếc hộp ôm trong lòng ra.
Để lộ ra một đôi giày cao gót.
Đúng vậy, chính là giày cao gót.
Trong hộp không có nhẫn kim cương, chỉ có một miếng độn giày tặng kèm theo.
Tạ Hành nhìn tôi, ngại ngùng nói.
“Hôm đó tôi không cẩn thận bẻ gãy món quà bà nội em tặng. Tìm mấy hôm nay cuối cùng cũng tìm được cái có cùng kiểu dáng như vậy...”
Tôi:....
Tôi nên cảm ơn anh mới đúng!
Còn nhớ rõ câu chuyện tôi bịa ra để kể cho anh.
Tôi cầm chiếc hộp đựng bình giữ nhiệt, nhìn đôi giày 99 tệ được miễn ship trên Taobao.
Cảm giác mặt mình muốn sưng lên.
Bởi vì anh vừa mới đâm cho tôi một nhát dao.
“Bà nội em còn rất teen, còn biết mua cả đồ trên Taobao.”
18.
Bàn tay cầm bình giữ nhiệt của tôi cứ lơ lửng trên không trung như vậy.
Vẫn duy trì tư thế đón nhận nhẫn kim cương mọi lúc.
Sau đó, tôi trơ mắt nhìn bình giữ nhiệt lăn ra khỏi chiếc hộp.
Đầu tiên là đập vào mặt bàn cứng.
Sau đó lại lăn tới trước mặt Tạ Hành.
Phần in hình mặt Tạ Hành hướng lên trên.
Đúng của rẻ là của ôi mà.
Ngũ quan của Tạ Hành vốn dĩ rất có chiều sâu, nhưng khi in lên trên bình giữ nhiệt, lại có cảm giác như người chết đuối không nhắm mắt.
Tôi theo bản năng vươn tay muốn lấy lại chiếc bình.
Tạ Hành cũng cùng lúc vươn tay ra.
Phản ứng của tôi nhanh hơn nửa nhịp.
Vươn tay chạm vào cái bình.
Tay Tạ Hành liền đặt trên tay của tôi.
Tôi!
Trên tay!
Cái bình này rất đáng mua!
19.
Có lẽ Tạ Hành cũng không ngờ mối quan hệ giữa tôi và anh lại tiến triển nhanh như vậy.
Lập tức ngây người.
Tay cũng không rút về.
Tôi nhìn anh vẫn duy trì tư thế chạm vào tay tôi, vành tai thoáng đỏ ửng.
Thật đáng yêu!
Làm sao đây!
Lời của bạn thân lại như sấm vang lên bên tai.
Nhào lên đi, đẩy ngã tại chỗ, cắn một cái, đánh dấu anh ta chính là người của cậu!
Tôi không phải bản thân.
Không có can đảm để nhào tới như vậy.
Vậy nên tôi quyết định lựa chọn đi đường vòng.
Trong truyện Thủy Hử, Tây Môn Khánh đã thông đồng với Phan Kim Liên giả vờ đánh rơi chiếc đũa để sờ chân.
Tôi cũng không cần bỏ gần tìm xa.
Vì thế, nhân dịp anh còn chưa kịp phản ứng, tôi lập tức xoay cổ tay, dùng ngón út nhéo nhẹ lên lòng bàn tay anh một cái.
Sau đó, tôi thấy Tạ Hành nhảy dựng lên hệt như một chú mèo bị lửa đốt cháy đuôi.
Nếu phải dùng vài từ để hình dung anh.
Tôi nghĩ chắc chính là.
Mặt đỏ tai hồng, tay chân luống cuống.
20.
Dựa theo những bộ tiểu thuyết khiêu da^ʍ tôi thu thập được trên internet.
Nếu Tạ Hành không gầm lên rồi tông cửa xông ra, giữ gìn trong sạch của bản thân trước hành động của tôi.
Như vậy nghĩa là đã ngầm đồng ý với hành vi mê hoặc của tôi.
Tôi có thể thuận theo đó hạ gục anh tại chỗ, nhanh chóng gạo nấu thành cơm.
Nhưng tôi vẫn sợ.
Dùng ngón tay nhéo nhẹ đã là hành động gan nhất mà tôi có thể làm được.
Lúc anh nhảy dựng lên, tôi cũng bị dọa sợ.
Hơn nữa tôi cực kì nghi ngờ lí do Tạ Hành không bỏ chạy.
Là do tôi thuận tay khóa trái cửa lại...
Lúc ấy không khí trong phòng khách ngại ngùng tới cực điểm.
Bởi vì sau khi anh chàng đó nhảy dựng lên.
Nghĩ tới việc chính mình là người khơi mào lên bầu không khí ngại ngùng này, tôi muốn nói gì đó để có thể tỏ vẻ vô tội.
Có hai phương án được đưa ra.
Câu đầu tiên là “Cảm ơn anh đã đi xa như vậy để trả lại đôi giày cho em, hay là ở lại uống ly trà đi.”
Câu thứ hai là “Bây giờ cũng khá muộn rồi, hay là đêm nay anh ngủ lại đây đi.”
Lý trí muốn tôi nói với anh câu đầu tiên.
Nhưng tình cảm không ngừng xúi giục tôi nói câu thứ hai.
Vì thế, sau khi thoát khỏi sự khống chế của lý trí.
Tôi nhìn Tạ Hành đang đứng dựa vào tường, nói: “Tới thì cũng tới rồi, hay là ngủ lại đây đi?”
Tôi thề, trong giây phút đó, tôi có thể thấy được trong mắt anh không chỉ có ngạc nhiên mà còn cả lúng túng.
Mà lúc này trong đầu tôi cũng chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Không biết có quá muộn để thay chiếc váy ngủ ren lần trước bạn thân gửi tới cho tôi hay không.