Đi siêu thị về tay xách nách mang túi to túi nhỏ, Phương Nhi ngạc nhiên vì không thấy John ra đón. Ngó vào phòng ngủ thấy anh đang ngồi trước máy tính mặt vừa hí ha hí hửng vừa lén lén lút lút.
“Lại giở trò gì nữa không biết. Nhà này đâu có cấm xem phim đen, thích thì bật cái TV mặt to ở phòng khách mà xem cho sướиɠ.” Nghĩ vậy, ôm 1 bụng đầy thắc mắc cô rón rén bước đến phía sau lưng John.
- Xóa ngay đi!
Anh giật bắn mình vì tiếng quát của Phương Nhi. Tưởng đâu tim đã văng ra ngoài rơi cái bộp xuống đất đang đập thùm thụp trên sàn. Còn chưa kịp thanh minh tiếng nào John đã bị cô mắng xối xả:
- Anh đang tính giở trò gì thế, lưu lại mấy thứ đó làm gì hả? Anh có biết nghĩ không đấy?
Để tiến kịp với xu thế thời đại, John gắn camera khắp nơi trong nhà và thế là thu được cả đống cảnh nóng của anh và Phương Nhi. Dự định của John là sẽ dỗ ngon dỗ ngọt để cô chấp thuận cho anh lưu trữ vào mấy cái USB. Tuy nhiên chưa kịp nói tiếng nào Phương Nhi đã mắng anh té tát. Bực mình, John vặc lại:
- Anh lưu giữ kỉ niệm đẹp của 2 chúng mình mà!
- Giờ yêu nhau thì là kỉ niệm đẹp, mai kia chia tay thì là thứ anh dùng để tống tiền em. Xóa ngay, nói có nghe không. Không thì từ giờ đừng hòng anh chạm vào người em!
John nghe máu nóng dồn lên mặt. Phương Nhi coi anh là loại bỉ ổi gì mà lại mang những thứ như vậy ra uy hϊếp cô chứ. Mà sao đang yêu nhau mặn nồng lại đặt ra cái giả thiết chia tay? Không cho chạm vào? Tốt thôi, ai thèm! Anh cũng cần giữ phẩm giá của mình. Nghĩ vậy, John trợn mắt lên:
- Không đời nào nhé!
Vậy là anh và cô chiến tranh lạnh, thi gan xem ai sẽ phải xuống nước trước. Thật đúng là 1 tên không biết phải trái, sai lè lè vẫn còn dám lên mặt.
Phương Nhi nằm trên giường ngó mông lung ra ngoài cửa sổ. Hôm nay cả cô và John đều được nghỉ ở nhà, nhẽ ra đã có thể vui vẻ cùng nhau làm gì đấy thì cuối cùng lại là anh phòng nọ, chị phòng kia, nói 1 câu với nhau cũng khó.
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ Phương Nhi giật nảy mình vì tiếng chuông điện thoại gọi đến. Mỗi người quen cô cài 1 nhạc chuông khác nhau. Vậy đây là mẹ cô gọi tới. Không biết là đã bao lâu rồi mới nhận được cuộc gọi của mẹ. Mừng cuống quít, Phương Nhi bật dậy, ngồi trên giường với tay lấy chiếc di động để trên bàn trang điểm kê sát bên cạnh, suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống đất.
- Mẹ ạ! - Cô hấp tấp nói vào máy.
Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc rồi giọng bà Hà vang lên lạnh lùng:
- Tao cần làm thủ tục sổ đỏ, sáng mai mày ra phòng công chứng với tao!
Căn nhà bố mẹ Phương Nhi sống tuy mẹ cô không có tên trong sổ đỏ nhưng theo luật pháp nghiễm nhiên mẹ cô vẫn có quyền vì đấy là tài sản phát sinh sau hôn nhân. Nay bố Phương Nhi đã mất, mẹ cô muốn được đứng tên thì cứ ra công chứng làm giấy tờ chứ cần thêm cô làm gì?
Mang nỗi băn khoăn lớn, Phương Nhi trằn trọc suốt đêm không tài nào ngủ được. Giá như cô và anh không giận nhau lúc này, giá như có John ở bên, dù chỉ là được nghe anh nói: “Không sao đâu em, đừng lo!” 1 cách vô căn cứ cũng tốt biết bao nhiêu.
- Tao không có ý định cho mày thừa kế tài sản. Vì vậy mày hãy làm chứng nhận từ chối quyền thừa hưởng của mày đối với căn nhà!
Đứng ngay ở cửa phòng công chứng mẹ Phương Nhi ném vào mặt cô những lời tàn nhẫn. Thật ra Phương Nhi cũng lờ mờ đoán được từ hôm qua rồi, chỉ là cô không chịu thừa nhận mà thôi.
Cô sững sờ nhìn mẹ, muốn khóc mà mắt khô khốc không nhỏ được giọt nước mắt nào, miệng đắng nghét. Đừng hi vọng lắm để rồi thất vọng nhiều, lẽ ra cô phải biết sớm hơn mới phải.
Thẫn thờ từ phòng công chứng bước ra Phương Nhi đi lang thang dưới nắng, đầu để trần chẳng chú ý gì tới xung quanh. Mẹ ghét cô đến như vậy sao. Bà nhất quyết gạt cô ra khỏi cuộc đời mình, truất quyền thừa kế của Phương Nhi cũng giống như 1 hành động mang tính biểu tượng, viết tên Phương Nhi trên giấy rồi dùng tẩy xóa đi, thế là cô cũng biến mất, sự tồn tại của Phương Nhi cũng không còn.
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ cô nhận được sự tha thứ của mẹ, chắc hẳn bà thấy Phương Nhi chướng tai gai mắt lắm. Ai bảo thời gian làm mọi thứ nguôi ngoai dần nhỉ, rõ ràng không thể áp dụng vào trường hợp này.
Nỗi đau hiện hữu của mẹ cô ngày càng sâu sắc, càng bị khoét sâu thêm. Có lẽ ngày qua ngày phải 1 mình đối diện với nỗi cô đơn mẹ của Phương Nhi lại càng tiếc nuối những gì đã mất, lại càng thêm oán hận cô.
Lúc John gọi điện tới Phương Nhi không nhận ra anh, chẳng hiểu vì lang thang ngoài nắng quá lâu hay do đang đắm chìm trong đau khổ. Lao xe vội vã đi đón cô trong lòng anh ngổn ngang đủ thứ cảm xúc. Tức giận có, lo lắng có, nhưng nhiều nhất có lẽ vẫn là nỗi xót thương. Người con gái anh yêu đâu có lỗi gì mà sao cứ phải nhận về những nỗi đau như vậy.
Ngơ ngác như 1 cô bé con bị lạc, nằm trong vòng tay John hồi lâu Phương Nhi vẫn không nhận ra ai đang ôm mình. Về tới nhà cô lên cơn sốt.
Đánh xe lên Trần Xuân Soạn anh mua cho Phương Nhi món cháo sườn ưa thích. Dịu dàng đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, anh dỗ dành:
- Dậy ăn cháo rồi còn uống thuốc hạ sốt nào em yêu.
Phương Nhi uể oải ngồi dậy. Cơn sốt làm mặt cô đỏ bừng, mắt long lanh rực sáng, người cô như hòn than đang tỏa nhiệt. John có cảm tưởng như hơi nước đang bốc ra nghi ngút từ cô. Có chút hốt hoảng, anh định bụng nếu uống thuốc mà Phương Nhi vẫn không thuyên giảm thì sẽ đưa cô tới bệnh viện ngay.
Nhìn John với vẻ ngây dại, Phương Nhi thì thào hỏi:
- Anh không ghét em à?
Lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô John hỏi lại:
- Em nói gì lạ thế, sao anh lại ghét em? Anh đã từng nói ghét em khi nào chưa hả? Anh yêu em nhiều lắm, nhiều tới cái mức không có bất cứ thứ cảm xúc nào khác xen vào được, làm thế nào để ghét em đây?
Ngẩn ra ngẫm nghĩ hồi lâu Phương Nhi hỏi:
- Cơ mà chúng ta đang cãi nhau đúng không nhỉ?
Đỡ cô nằm lại, kéo chăn lên đắp cho Phương Nhi, John nhận lỗi:
- Là anh sai, cho anh xin lỗi. Anh sẽ xóa hết không lưu lại gì cả, em yên tâm.
Vừa nói John vừa nghĩ: “Xóa rồi thì ghi lại sau, ngày rộng tháng dài, lo gì thiếu tư liệu.”
Phương Nhi khỏi ốm rất nhanh. Cô chỉ bị cảm nắng thôi mà, uống nước trà gừng cũng khỏi ấy chứ. Tuy nhiên nỗi đau mẹ vừa gieo thêm trong lòng cô thì khó mà nhanh hết được. Nó cứ nhức nhối, âm ỷ, cào xé tâm can.
Nhìn Phương Nhi suốt ngày mặt mày ủ dột, John thấy thương cô quá. Kéo cô vào lòng, anh an ủi:
- Thôi em, đừng nghĩ ngợi nhiều. Em phải biết chứ, sao mẹ em lại có thể sống hạnh phúc với 1 người như bố em? Cổ nhân có câu: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đấy!
Phương Nhi ngọ ngoạy trong lòng John buồn rầu đáp lại:
- Phòng trường hợp anh không nhận ra em nói cho anh biết: em là con của họ.
- Thì sao? Đâu phải họ nuôi nấng em nên người, là do em tự lớn khôn mà!
Rồi kéo Phương Nhi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt mình, John nói:
- Quên chuyện không vui đi, em chỉ cần nhớ bên em luôn có anh!