Dạo này nhà có 1 vị khách không mời: dì Hoa. Dì của cô bá đạo đến mức nào ai chẳng biết do đó dì có đóng vai khách không mời Phương Nhi cũng chẳng dám đuổi, chủ đuổi khách không khéo còn bị khách chửi cho ấy chứ.
Dì của cô sắp bỏ chồng, à không ngược lại mới đúng, dì sắp bị chồng bỏ. Dượng Tấn chồng của dì thuộc loại hiền như cục đất, có vậy mới chịu đựng được dì bấy lâu. Giờ hết chịu nổi rồi nên đâm đơn li dị. Li thân thì cũng đã được mấy năm, dượng đã mua nhà ở gần cơ quan và chuyển đến đấy sống, chỉ lẻn về với con khi được mật báo không có dì ở nhà rồi lại lẻn đi.
Đàn ông có rất nhiều loại. Có loại thương con như dượng Tấn, cắn răng chịu đựng cuộc hôn nhân địa ngục vì 2 đứa con.
Cũng có loại chẳng có mấy tình cảm với con cái như thằng bạn cô, lăn lộn đòi cưới vợ, tưởng đâu không cho lấy thì nó trèo ra giữa đường tàu nằm vắt ngang trên đó, lấy được vợ rồi tới lúc vợ có thai thì đi công tác suốt, cứ ở nhà 1, 2 tuần lại thấy đi công tác 3, 4 tháng. Khi vợ sinh con lấy cớ công ty áp dụng chính sách luân chuyển cán bộ, cậu ta lên Đà Lạt sống 1 năm.
Hầu như hôm nào dì Hoa cũng đến. Trước đó dì toàn tới nhà mẹ cô than vãn kể lể, nay chắc muốn thay khán giả để có nguồn cảm hứng mới, dì mò đến nhà anh và cô. Mà cũng tại John hết, lần nào cũng ngồi mồm há hốc ra nghe bảo sao dì Hoa không phấn khích, say sưa kể xấu chồng kia chứ.
Sau 1 tuần làm khán giả nhiệt thành, anh nêu thắc mắc với cô:
- Dì em chê dượng Tấn bởi vì ông ấy là người nhà quê à?
Đâu phải, bố cô cũng là đồ nhà quê mà dì vẫn si mê đến phát nghiện đấy thôi. Phương Nhi lắc đầu:
- Anh nghe thế nào ấy chứ có phải vậy đâu?
John ngồi gật gù ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ rồi bỗng dưng hỏi độp cô:
- Em thì sao, em có coi thường người nhà quê không?
Phương Nhi trố mắt nhìn bạn trai. Đầu óc anh quả là siêu việt, vận hành theo những cách chẳng ai ngờ, đang nói tới quả lê liền nghĩ ngay sang quả táo. Tốt thôi, anh đã muốn táo cô cũng có táo cho anh. Cô hỏi lại:
- Anh có coi thường em không?
Mặt John thộn ra, ngơ ngác. Anh tưởng mình phát âm không chuẩn nên Phương Nhi hiểu lầm. Nhìn John lúng túng như gà mắc tóc, cô ôn tồn giải thích:
- Nếu em là dân thành phố, có chút lợi thế so với dân quê mà khinh thường họ vậy anh là người Mỹ có khinh thường em 1 người Việt Nam không?
Nhìn John hết lắc lại gật cô bật cười, kéo anh lại gần dịu dàng vuốt mái tóc nâu mềm mại của anh. Thích chí, John úp mặt vào ngực Phương Nhi dụi lấy dụi để rồi lại thắc mắc:
- Thế dì của em chê chồng ở điểm nào? Dượng em hiền lành thương vợ thương con, làm giám đốc lương khủng vẫn bị chê ỏng chê eo. Loại ất ơ như anh chắc chỉ dám đứng nhìn dì Hoa từ xa, chẳng thể nào với tới.
Ngay tức thì cô đẩy John ra, quắc mắt lên hỏi dồn:
- Nói cái gì, nhắc lại thử xem, không với tới? Ra là bấy lâu anh tơ tưởng đến dì Hoa. Có tin em đánh cho anh hỏng người luôn không, thích đứng núi này trông núi nọ à?
Vừa nói Phương Nhi vừa cấu John rõ đau. Anh sợ toát mồ hôi hột, biết mình vạ miệng đành ngồi im chịu trận không dám né tránh.
- Không mà, anh dùng sai từ. Tại tiếng Việt anh không tốt! - John thanh minh yếu ớt.
Cô bĩu môi, nói dài giọng:
- Tiếng Việt của anh không tốt thì còn ai tốt vào đây? Ai suốt ngày lên mặt giảng giải ca dao tục ngữ cho em? Đồ xảo trá! Đó là điều anh muốn phải không? Học theo tổng thống Pháp lấy bà vợ hơn 2 mấy tuổi, con riêng của vợ tuổi còn lớn hơn mình? Liệu hồn đấy, léng phéng là chết với em!
John im thin thít không còn dám hó hé câu nào. Biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa nên đành ngồi im, tự rủa bản thân ngu ngốc.
Thật ra dượng Tấn và bố Phương Nhi khá giống nhau, cùng xuất thân nhà quê nghèo rớt rồi ngoi dần lên có địa vị trong xã hội, có chăng chỉ khác mỗi 1 điều bố cô đẹp trai còn dượng thì không.
Dượng Tấn làm việc trong 1 công ty cây xanh. Trước đây công việc khá phập phù, thu nhập chẳng đủ nuôi thân. Rồi đất nước phát triển, kinh tế khấm khá hơn, người ta bắt đầu chú ý đến cây cảnh, cây hoa được trồng khắp nơi. Kế đó là cái vụ hành động vì môi trường thành thử công việc trở nên khởi sắc.
Không biết vì sống lâu lên lão làng hay vì tính cách hiền lành tử tế được lòng mọi người mà dượng Tấn được bầu làm giám đốc, lương từ chục triệu thành mấy chục triệu, đi đâu cũng có xe đưa đón.
Dượng Tấn ở rể. Đấy là điều kiện ông bà ngoại cô đặt ra khi dượng xin phép được lấy dì Hoa. Chó chui gầm chạn, câu nói phản ánh chính xác nhất cuộc sống của dượng Tấn khi kết hôn với dì của cô.
Dì Hoa rất đáo để. Đấy là chuyện không cần bàn cãi mà ông bà ngoại của cô, bố mẹ của dì đương nhiên cũng không phải tay vừa. Chứ không lấy đâu ra 1 người như dì được chứ.
Cậu của Phương Nhi lấy 1 cô vợ trẻ măng thua gần 2 chục tuổi. Cậu bị mợ bẫy. Cậu rất đẹp trai nên đính kèm theo đấy là tính ba lăng nhăng. Cậu yêu không biết bao nhiêu người rồi, chắc nhiều quá cậu cũng không nhớ hết. Mà không yêu cũng cᏂị©Ꮒ, thời buổi này thế tất, đừng ngạc nhiên làm gì.
Có lẽ cậu của cô vẫn cứ sống mãi cuộc đời tự do rong chơi không có điểm dừng như vậy nếu không gặp mợ.
Mà Phương Nhi thấy mợ cũng thật là lạ. Đại tiểu thư danh giá con nhà giàu, nhà mợ sở hữu cái bệnh viện tư to đùng giữa lòng thủ đô, đi du học về, bằng cấp giắt đầy người như người ta mặc đồ bảo hộ khi chơi bóng bầu dục, lại đi đâm đầu vào 1 ông chú, thậm chí phải chửa ễnh ra để bẫy người ta.
Nhà ông bà ngoại cô phản đối 1 thì nhà mợ phản đối 10. Ai đời đứa con gái rượu cả nhà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lại đi theo không 1 cố 40 như vậy chứ, thiệt thòi không để đâu cho hết.
Mợ là tiểu thư lá ngọc cành vàng, niềm mơ ước của bao chàng công tử Hà thành, nếu so ra 2 nhà cũng là môn đăng hộ đối. Thế nhưng vẫn bị nhà chồng tương lai từ chối, hắt hủi. Mà con anh không ngủ với con tôi thì nó có cái bụng lùm lùm để vác đi chắc. Càng nghĩ càng bực.
Nhưng con mình đã bị liệt vào dạng mua 1 tặng 1 rồi còn đâu, không cho kết hôn chỉ con cháu mình chịu thiệt. Do đó nuốt nước mắt vào trong, nén cục tức lại thành 1 đống nhét xuống tận đáy lòng, nhà gái miễn cưỡng chấp thuận.
Cậu của Phương Nhi tính trăng hoa có thừa, vô tổ chức, vô trách nhiệm chẳng cần ghi cũng thấy hiện rõ ràng trên mặt. Tuy nhiên khi đã làm người ta có con, đối diện với viễn cảnh sẽ trở thành bố, cậu lại nghiêm túc gánh trách nhiệm. Vì tương lai 1 sinh linh bé nhỏ, cậu không thể trốn chạy và không hề có ý định ấy.
Vậy là cậu với mợ kết hôn. Và để bố mẹ không gây khó dễ cho vợ con mình, cậu nhất quyết chuyển ra ngoài sống.
Căn nhà hơn 300m vuông rộng thênh thang, giờ nếu dì Hoa lấy chồng rồi cũng chuyển đi chỉ có 2 thân già sống thì chắc biến thành nhà hoang mất. Do đó ông bà ngoại cô mới nhất quyết bắt dượng Tấn phải ở rể, để dượng phải chịu bao ấm ức bấy lâu nay.