Thiềm Ngọc Tựa Lòng Ta

Chương 3

Sương sớm nhàn nhạt bao quanh trấn nhỏ, lúc Cung Viễn Chủy cưỡi ngựa xuống núi thì sương gần như đã tan hết lộ ra một đoạn sông lớn, nước trong vắt thấy được cả đá cuội dưới lòng.

Cung Viễn Chủy lấy bản đồ kiểm tra, Cung môn hạ sơn trước nay đều phải ngang qua thị trấn không tên này.

"Coi ra đi đúng hướng rồi."

Cung Viễn Chủy vui vẻ lấy sổ nhỏ mang theo viết xuống vài dòng.

Lần đầu xuất sơn đã tìm đúng đường đến trấn không tên, ta thật giỏi.

Vào đêm trước ngày khởi hành, Cung Thượng Giác đến tặng cho đệ đệ quyển sổ y đã viết một nửa, còn nói đây toàn bộ là kinh nghiệm xuất môn bao năm qua, giờ muốn trao lại cho đệ đệ làm quà.

Cung Viễn Chủy quyết định dùng nửa còn lại ghi chép trải nghiệm của chính mình, chờ đến ngày trở về cho ca ca xem, hơn nữa có trong tay vật này tựa như sẽ thấy ca ca luôn bên cạnh.

Thiếu niên càng nghĩ càng hưng phấn, nhảy khỏi lưng ngựa đi nhanh vào trấn.

Dân cư bắt đầu dựng sạp buôn bán, chẳng mấy chốc con đường nhỏ liền tấp nập người qua kẻ lại. Đối với đứa trẻ chưa từng rời khỏi nhà như Cung Viễn Chủy thì đây chính là cảnh tượng huyền diệu vô cùng, rất nhanh cậu liền bị mấy gian hàng bán đồ ăn thu hút.

Cung Viễn Chủy mua từ một lão nương hai cái màn thầu cùng bánh nướng, cột ngựa lại cho ăn cỏ khô rồi tìm một góc bên sông ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trong bản đồ ca ca viết: ra khỏi trấn đi thêm nửa canh giờ sẽ ra đến đường lớn, từ đó tiếp tục đi về hướng Bắc tầm hai canh giờ sẽ gặp tòa thành đầu tiên, nơi đó có nhiều trà lâu lẫn nhà trọ, so với trấn nhỏ cái gì cũng không có này tiện nghi hơn nhiều.

Nếu khởi hành từ giờ thì trời vừa chập tối sẽ đến nơi, Cung Viễn Chủy cũng không muốn chậm trễ ăn xong liền đi ngay.

Lúc dắt ngựa ngang qua một sạp bán thảo dược, một lão ông đứng coi quầy nhìn thấy Cung Viễn Chủy thì nở nụ tươi.

Đúng lúc này một âm thanh chói tai từ đâu vọng đến, Cung Viễn Chủy trông qua thì thấy ba tên thô kệch đang đi về phía này. Lão ông vừa nhìn liền gấp rút gom thảo dược bày trên sạp, nhưng làm sao có thể nhanh bằng tốc độ của thanh niên trai tráng.

Hai trong số ba tên lập tức lao đến giữ chặt, tên còn lại mang bao tải cầm theo giơ đến trước mặt ông lão đang sợ đến run lẩy bẩy "Lão đầu bán thuốc khẩn trương muốn đi đâu vậy? Hôm nay bọn ta lên núi đi săn vừa hay có đồ tốt, lập tức phải mang đến bán cho lão đây này?"

Ông lão chẳng thấy vui mừng, trái lại sợ hãi lấy tay che mặt rưng rưng nói "Ba vị đại nhân, lão chỉ buôn bán nhỏ để nuôi gia đình thôi. Đồ tốt như vậy đem bán ở chỗ lão đáng tiếc lắm."

"Sao lại đáng tiếc, chúng ta giữ mối làm ăn lâu như vậy, bọn ta không bán cho lão thì còn bán cho ai đây?"

Nói rồi ba tên đồng loạt cười lớn, một tên thoạt nhìn ra dáng thủ lĩnh ra hiệu cho bên cạnh, gã ta liền đem vứt hết thảo dược trên quầy xuống đất, kế đó trút đồ trong bao ra mặc cho ông lão không ngừng cầu xin.

Tên thủ lĩnh bốc một nắm giơ lên "Lão xem, đồ tốt như này bọn ta vất vả lắm mới có được, bán cho lão đã chịu lỗ rồi, khôn hồn thì mau chìa ngân lượng ra mua hết chỗ này đi."

Cung Viễn Chủy đứng đằng sau quan sát, nhếch mép như nghe phải chuyện nực cười. Cậu chỉ cần nhìn sơ liền biết số thảo dược đó toàn là hàng phế phẩm, mang cho heo ăn heo còn chê chứ nói gì đến làm thuốc.

Cung Tam đột nhiên hiểu ra, đám người này là đang làm tiền lão bán thuốc, giận đến nghiến răng ken két.

Ngay dưới địa bàn Cung môn mà dám ngang nhiên lộng hành, đám người này đúng là ăn gan trời.

Máu nóng trong người cuồn cuộn trào dâng, bao tay mạ vàng vừa tháo ra nhanh chóng đeo vào lại.

"Lão bây giờ không còn đủ tiền để thu mua nữa, ba vị tìm người khác được không?"

Ba tên nghe xong lập tức đổi thái độ, gã thủ lĩnh sấn tới túm áo ông lão quát lớn "Ông dám chê đồ bọn ta, có phải muốn ăn đòn không? Bọn ta không muốn nói nhiều, một là đưa tiền, hai là bọn ta kéo đến nhà bắt vợ và con gái lão bán vào thanh lầu."

"Đừng bắt vợ con lão. Các vị lần nào đến cũng đòi giá rất cao, chỗ thuốc mấy ngày trước còn chưa bán được, ông lão ta thực sự không còn tiền để đưa nữa."

"Không có tiền, vậy bọn ta đánh cho đến khi lão ói ra tiền thì thôi."

Hai tên giữ chặt ông lão ốm yếu còn gã thủ lĩnh giơ nắm đấm chuẩn bị giáng xuống, Cung Viễn Chủy không nhịn được nữa, ám khí độc môn theo các khẽ tay tức thì phóng ra.

Gã thủ lĩnh võ công khá nhất cảnh giác tránh được, hai tên còn lại đều lĩnh trọn, đau đớn nằm phục dưới đất rêи ɾỉ.

"Là kẻ nào?"

Cung Viễn Chủy cười nhạt "Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh, không phải ai cũng may mắn tránh được ám khí độc môn từ bổn công tử đâu."

Gã thủ lĩnh xoay người, nhìn thấy một thiếu niên còn chưa đến hai mươi nhưng mang khí chất bức người đang trừng mắt nhìn mình, gã thẹn quá quát lên "Ở đâu ra tên tiểu tử mồm còn thối mùi sữa này, khi không muốn tìm chết hả?"

Đồng tử ©υиɠ Tam co lại, giọng nói cũng lạnh đi vài phần "Cho ngươi ba tiếng đếm lập tức thu lại lời vừa nói, không bổn công tử cắt lưỡi ngươi."

"Thằng nhóc ngạo mạn này, xem ta xử ngươi thế nào."

Nói rồi gã vung nắm đấm lao đến, Cung Viễn Chủy chỉ cần một cái lách người liền dễ dàng hóa giải, nhanh như chớp mắt cho một quyền vào bụng làm gã thủ lĩnh văng xa chục bước chân, va vào mấy gian hàng làm chúng liên tiếp đổ rạp.

Dân chúng lập tức nháo nhào, có người còn vỗ tay khen đánh thật đẹp.

"Một đám không biết lượng sức." Cung Viễn Chủy khinh thường nhếch mép, từ khi 15 tuổi cậu đã một mình đánh ngang sức với Cung Tử Vũ và thuộc hạ của hắn, chưa kể mấy phen còn làm hai người họ phải chật vật không thôi.

Chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt, trông tầm thường đến không muốn nhắc lại dám ở đây lớn giọng với Tam công tử ©υиɠ môn. Cung Viễn Chủy không thèm liếc nhìn đám người kia có bao nhiêu chật vật, nghiêng đầu nói "Nếu còn để ta thấy các người lảng vảng ở trấn này thì lần tới không nhẹ nhàng vậy đâu, cút hết cho ta."

Hai tên kia khó khăn ôm ngực, khập khiễng chạy đến đỡ đại ca chúng đứng dậy bỏ trốn. Tên thủ lĩnh còn chưa chịu thôi, chỉ vào Cung Viễn Chủy với cái miệng đầy máu "Tiểu tử ngươi nhớ đấy, món nợ này ta sẽ không quên đâu."

Cung Viễn Chủy liếc ba tên chạy trối như bầy chó cụt đuôi, mỉa mai ra mặt.

Lão ông bán thuốc lúc này đã đến bên cạnh cậu quỳ xuống vừa khóc vừa nói "Tạ ơn công tử cứu giúp, tạ ơn công tử."

"Không cần khách sáo, bổn công tử chỉ là thấy ngứa mắt nên mới ra tay."

Ông lão nghe vậy thì gật đầu, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng nói đa tạ. Cung Viễn Chủy lấy túi tiền đeo bên mình đưa ra một thỏi bạc.

"Chỗ này cho lão, thảo dược rơi dưới đất đó cũng không bán được nữa đâu, đừng tiếc làm gì."

Kế đó gọi chủ nhân của mấy quầy hàng vừa rồi bị cậu đánh ngã, đưa bạc cho họ coi như bồi thường.

"Ơn cứu mạng của công tử lão nguyện nhớ mãi không quên, khi nào kiếm đủ số sẽ mang trả lại cho cậu."

Cung Viễn Chủy xua tay "Không cần, lão cứ giữ lấy mà nuôi vợ con. Chỗ bạc đó đối với ta chẳng đáng gì, hơn nữa ta sắp rời khỏi đây phải rất lâu mới trở lại. Lão cho rằng mình sống được tới đó chắc."

Lão ông nghe xong nhất thời không biết nói gì, chỉ đành cúi đầu cảm tạ lần nữa.

Cung Viễn Chủy trèo lên ngựa nhanh chóng rời khỏi trấn không tên, chỉ là cậu đi rất lâu nhưng mãi vẫn chưa thấy được tòa thành đầu tiên mà ca ca đề cập. Bản đồ trên tay hết bị xoay trái lại xoay phải, mà mặt trời càng lúc càng lên cao, Cung Viễn Chủy có chút nóng lòng nhìn ngó xung quanh.

Chợt cậu nhớ ra có lần được ca ca dạy cách phân biệt phương hướng thông qua ngọn gió, Cung Viễn Chủy tháo phục sức trên tóc ra giơ lên trước mặt.

Lục lạc bạc chuyển động theo gió, nhờ đó giúp dễ dàng xác định đúng hướng.

Ngay khi biết được vị trí, Cung Viễn Chủy đeo lại phục sức kế đó thúc ngựa thật nhanh, trong lòng hưng phấn muốn chết.

Mới qua nửa ngày thôi đã có ba việc tốt đợc ghi vào sổ rồi, ca ca mà đọc được hẳn sẽ tự hào lắm.

.

Đến khi chập tối Cung Viễn Chủy mới tìm được đường vào thành Tư Ngữ. Hàng quán trong thành đã bắt đầu thu dọn, trên đường cũng vắng hoe. Nụ cười tươi tắn của Cung Viễn Chủy dần se lại, đột nhiên cảm thấy thế giới như đã bỏ rơi cậu. Đêm nay biết ngủ ở đâu đây?

"Cho hỏi gần đây có quán trọ nào không?" Cung Viễn Chủy chặn đường một nam nhân gần đó, người nọ nhìn cậu mặc y phục thiêu chỉ vàng, cộng thêm phục sức cùng phong thái kia liền biết thân thế người trước mắt không hề đơn giản.

Nam nhân chỉ tay về phía ngã quẹo cách hai dãy phố, nói "Đằng trước là Thiềm Ngọc lâu nổi tiếng nhất thành, công tử có thể qua đó hỏi thăm, nhưng chỉ e giờ này đã hết phòng trống rồi."

"Thiềm Ngọc lâu." Cung Viễn Chủy cơ hồ lặp lại "Nơi đó nổi tiếng như nào?"

"Rượu ngon, trà ngon còn có rất nhiều cô nương xinh đẹp."

"Thế có khác gì thanh lâu chứ?" Cung Viễn Chủy trợn to mắt nhảy dựng. Tuy cậu từ nhỏ chưa từng rời khỏi sơn cốc nhưng cũng biết thanh lâu vốn là chốn không đoan chính. Vào đó khác nào làm nhục danh dự Cung môn, Cung Viễn Chủy dù chết cũng không bao giờ vào những nơi đó.

"Ấy, công tử hiểu nhầm rồi. Nơi đấy chỉ là một tửu lâu bình thường, các cô nương ở đó chỉ bán nghệ không bán thân. Lão bản còn vô cùng tử tế, tuyệt đối không có những hành vi không đoan chính gì đó như công tử nghĩ. Hơn nữa tối mai nơi này sẽ có một sự kiện quan trọng, những nhân vật không tầm thường như công tử đây sẽ xuất hiện."

"Sự kiện đó là gì?"

"Điều này ta cũng không rõ, chi bằng công tử tự đến tìm hiểu xem."

Cung Viễn Chủy còn định hỏi thêm thì nam nhân đã đi mất, tuy rằng vẫn còn chút nghi hoặc nhưng nghĩ đến cảnh tối nay không có chỗ dung thân, Cung Tam đành cắn răng nhịn xuống, dựa theo chỉ dẫn tìm đến Thiềm Ngọc lâu.

...

Thiềm Ngọc lâu nằm ở vị trí sầm uất nhất thành Tư Ngữ, đối diện phía trước là bến thuyền, có vài chiếc đang neo lại.

Cung Viễn Chủy dắt ngựa đến trước cổng, ngẩng mặt lên quan sát ba chữ lớn mạ vàng cùng hai dãy đèn l*иg đỏ sáng rực một góc trời.

Chữ Thiềm trong Thu Thiềm Chỉ Độc Minh (Trăng thu chỉ sáng một mình), còn Ngọc đây ý chỉ Quỳnh Lâu Ngọc Vũ đi.

Cảnh trí trong sảnh càng khiến Cung Tam mở mang tầm mắt, nếu so với Cung môn mỗi năm trang hoàn cũng một chín một mười.

Cung Viễn Chủy bắt gặp một tiểu cô nương đang ngồi ngủ gục trong quầy làm bản thân có chút hoang mang, nói là tửu lâu nổi tiếng nhất thành sao đến một mống khách cũng không có.

Qua một lúc mà người kia vẫn chưa có dấu hiệu sắp tỉnh, Cung Tam mất kiên nhẫn hắng giọng gõ gõ lên mặt bàn.

Tiểu cô nương lúc này mới giật mình, mơ màng mở mắt, nhìn thấy trước mặt là thiếu niên dung mạo khôi ngô, toàn thân toát lên vẻ ngọc thu lâm phong thì tươi cười đứng dậy "Hoan nghênh đến Thiềm Ngọc lâu, xin hỏi công tử thuộc môn phái nào?"

Cung Viễn Chủy không biết vì sao đến thuê phòng mà còn phải hỏi đến xuất thân, cũng lo sợ người Vô Phong phát hiện hành tung nên đâm ra khó chịu "Ta muốn phòng thượng hạng nhất ở đây."

"Nhưng công tử vẫn chưa nói xuất thân."

"Ta không thích nói thì đã sao?"

Nghe vậy tiểu cô nương đành thở dài lắc đầu "Vậy thì thành thật xin lỗi công tử, toàn bộ phòng ở đây đều đã được đặt trước cả rồi."

Cung Viễn Chủy biểu tình không thể tin được dồn hết lên mặt "Cô đùa chắc, ta nhìn hết chỗ này không thấy một bóng khách nào mà cô dám bảo không còn phòng."

"Công tử hẳn là từ xa đến đây nhỉ?"

"Có chỗ nào không giống?"

Tiểu cô nương mỉm cười lắc đầu "Chả trách công tử không biết, Thiềm Ngọc lâu thời gian tới sẽ không tiếp đón khách vãng lai, chỉ khi đặt chỗ trước từ nhiều tháng, nhận được vé mời của lão bản chúng tôi mới có thể thuê phòng."

"Còn có cả thể loại này nữa?" Cung Viễn Chủy không kiêng nể xì một tiếng.

Tiểu cô nương tựa như đã quá quen với phản ứng này, vốn định khuyên cậu ra ngoài tìm nơi khác thì Cung Viễn Chủy đã lôi ra mười thỏi vàng to kèm theo xấp ngân phiếu dày cộm.

Tiểu cô nương nhất thời bị dọa "Công tử, đây là."

"Từng này đủ bao hết cái quán trọ rách nát của các người không? Bổn công tử đi đường xa, hiện tại rất muốn nghỉ ngơi, mau chóng sắp xếp một phòng thượng hạng, chỗ ngân lượng này liền là của cô."

Cung Viễn Chủy tự tin ôm quyền. Trần đời kẻ nào mà lại dám chê tiền, cô nương này cả đời có khi còn chưa từng thấy được số tiền lớn như vậy. Nhưng phản ứng kế tiếp của tiểu cô nương lần nữa làm Cung Tam thiếu không thể tin được.

"Công tử thứ lỗi, dù cậu có đưa thêm bao nhiêu đi nữa Thiềm Ngọc lâu cũng sẽ không nhận. Công tử chịu khó tìm nhà trọ khác."

"Chuyện nực cười gì đang bày trước mặt ta vậy? Mấy người mở cửa kinh doanh mà lại chê tiền, lần đầu ta mới thấy đó."

Cung Viễn Chủy tức giận đập bàn, sức lực không hề nhỏ làm bàn tính trên tay tiểu cô nương run lắc. Nhưng nàng ta vẫn kiên quyết từ chối, Cung Viễn Chủy vừa rời sơn cốc chưa được một ngày đã bị người khác xem nhẹ, cục tức này làm sao nuốt trôi được.

Đột nhiên trên từ trên lầu phát ra tiếng nói.

"Tiền tất nhiên nơi này không chê, chỉ là còn phải xem tiền đến từ đâu nữa." Thanh âm nhẹ nhàng tựa suối chảy, ngữ khí lại vô cùng rắn rỏi.

Tiểu cô nương như được trợ thêm uy lực, vui vẻ reo lên "Lão bản đến rồi."

Cung Viễn Chủy lần theo tiếng nói ngẩng đầu lên, đôi mắt trong vắt của cậu đột nhiên vụt sáng.

Người kia đang bước xuống từng bậc thang, tay ôm theo một con hồ ly, không cười mà nhìn Cung Viễn Chủy.

Là một nam nhân mặc đồ trắng, bên trên còn điểm xuyết đôi chút ánh xanh.

Tóc của y dài đến ngang lưng vấn một nửa, cố định đơn giản bằng trâm ngọc.

Gương mặt như được tỉ mỉ đẽo gọt, mắt phượng điểm một nốt chu sa, đường nét thanh nhã cứ vờn quanh tạo nên cảm giác kỳ lạ.

Thật là một người nam nhân cực kỳ tuấn mỹ.

Màu trắng trên người y kia hoàn toàn trái ngược với Cung Viễn Chủy, từ trên xuống dưới một sắc đen thuần túy.

Tách biệt như tuyết và mực.

Cung Viễn Chủy nhất thời ngây ngẩn, trong suy nghĩ của cậu trước giờ chỉ có nữ nhân mới được ví von là mang vẻ đẹp như hoa như ngọc. Nhưng hôm nay cậu đã biết hóa ra nam nhân cũng có thể đẹp như vậy.

Nhưng người này thậm chí còn đẹp hơn cả hoa thơm, hơn cả ngọc quý, hơn cả Thượng Quan Thiển, Vân Vi Sam hay bất kỳ nữ nhân nào cậu từng thấy qua.

.

.

Hành trình thiết lập nhân vật:

- Cung Viễn Chủy: 19 tuổi, là thiếu chủ Cung môn lần đầu nhận nhiệm vụ rời sơn cốc, cậu mang trong mình dòng máu trượng nghĩa như bản tính háo thắng ngạo mạn, lại còn quá đơn thuần buồn vui đều lộ rõ khiến kẻ khác dễ nắm bắt tâm tư. Ngay khi đến thành Tư Ngữ liền bị một nơi gọi là Thiềm Ngọc lâu thu hút, từ đó gặp gỡ lão bản nơi đây.