Thiềm Ngọc Tựa Lòng Ta

Chương 2

Đại sảnh tập trung nhìn về phía Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác đã nuôi dạy đệ đệ rất tốt, tư thế hành lễ với trưởng bối của cậu cũng là học từ y. Giữ lưng thật thẳng, đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc tuy rằng vẫn còn vài tia non trẻ khó che giấu.

Nhưng giờ không phải là lúc để tâm đến tiểu tiết, vừa nãy Cung Viễn Chủy đã nói muốn nhận nhiệm vụ các trưởng lão giao phó, rời khỏi Cung môn truy tìm tung tích Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển.

Cung Thượng Giác lớn tiếng quát "Cung Tam mau đứng dậy. Đây không phải chuyện để đùa."

"Ca, đệ không có."

"Im miệng." Cung Thượng Giác lần nữa quát, cực kỳ khẩn trương quỳ xuống "Thúc thúc xin lượng thứ, Viễn Chủy đệ đệ hãy còn bồng bột vô tri, nói năng không suy nghĩ, lời vừa rồi xin mọi người đừng cho là thật."

Hai tiếng quát của ca ca khiến Cung Viễn Chủy như bị sét đánh, ủy khuất cuộn trào quanh hốc mắt suýt chút nữa thì rơi ra, bị cậu cắn răng nhịn xuống "Trước đây thì phải nhưng từ nay đã khác, hôm nay Viễn Chủy đã thành niên, hoàn toàn đủ tư cách đảm nhận nhiệm vụ Cung môn giao phó."

"Cung Viễn Chủy."

Thanh âm Cung Thượng Giác càng lúc càng trầm báo hiệu chủ nhân dần không giữ được bình tĩnh. Cung Tử Vũ nhìn một lần liền nhận ra biểu cảm này hệt như lần y bất chấp xông vào Vũ cung tìm Viễn Chủy, lời doạ nạt khi đó đến nay hắn vẫn nhớ rõ mồn một.

Cung Thượng Giác thực sự nổi giận, nhưng lần này người làm y nổi giận lại là Cung Viễn Chủy, đệ đệ mà y sủng ái nhất.

Chấp Nhẫn đại nhân nhất thời rơi vào trầm tư: Viễn Chủy rốt cuộc định làm gì?

Phu thê Cung Tử Thương lẫn hai công tử đều vô cùng bối rối, hết nhìn lẫn nhau lại nhìn Cung Nhị Cung Tam, chỉ sợ Thượng Giác kìm không được ngay chỗ này một chưởng đánh chết Viễn Chủy.

Tuy rằng xác suất không cao nhưng vạn nhất cũng nên đề phòng, vì đây là lần đầu mọi người thấy Viễn Chủy không nghe lời ca ca.

Mà bên này, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu không muốn, Viễn Chủy vẫn một mực thẳng người chắp tay kiên quyết không chịu nhìn vào đôi mắt chứa đầy thịnh nộ của ca ca. Tựa như có hàng vạn cung tên đang sắp sửa lao vào cậu, nghẹt thở bức người.

Ba người trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, như thể tìm được tia sáng trong đường hầm, họ âm thầm ra hiệu dù ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng "Việc này vẫn nên để chúng ta bàn bạc lại. Nhưng Cung Viễn Chủy, có phải con thực sự muốn nhận nhiệm vụ lần này?"

"Con cam tâm tình nguyện, mong các trưởng lão suy xét."

Tuyết trưởng lão gật gù, kế đó cũng hai người còn lại rời khỏi sảnh điện.

Mọi người lúc này mới bất giác thở phào. Cung Thượng Giác đứng dậy trước, Cung Viễn Chủy theo thói quen muốn nắm vạt áo ca ca trợ lực, nào ngờ lại bị y lạnh lùng đẩy ra.

Cung Thượng Giác dứt khoát xoay người rời khỏi sảnh điện, mặc cho Nguyệt công tử nhiều lần gọi thế nào y cũng không đáp trả. Cung Tử Vũ đỡ Cung Viễn Chủy, thấy đệ đệ tủi thân không đành lòng an ủi mấy câu.

"Ca hình như rất giận." Cung Viễn Chủy cắn răng không muốn khóc nhưng hành động hoàn toàn bán đứng cậu.

Nguyệt công tử cũng tiến lại nói vài câu "Y nhất thời chưa nghĩ thông, tốt nhất để y yên tĩnh một lát." Nhìn thấy người vẫn không vui y lại tìm cách pha trò đánh lạc hướng "Tiểu Chủy Nhi, vừa rồi không hổ khí phách người vừa thành niên, thực khiến công tử ta mở mang tầm mắt."

Sắc mặt Tiểu Chủy Nhi quả nhiên có chút biến chuyển, chỉ là chớp mắt liền không thấy nữa.

Cung Viễn Chủy tuy không nói gì chỉ hơi ngẩng lên nhưng mọi người đều nhìn ra hài tử này là đang đắc ý. Chung quy người ta mới chỉ trưởng thành được nửa ngày thôi mà.

"Tiểu Chủy Nhi, ta là đang khen ngươi, thái độ vừa nãy là ý gì?" Nguyệt công tử vờ đau lòng, còn chưa đợi Viễn Chủy trả lời thì Cung Tử Vũ đã vội trêu "Coi ra vẫn chưa đủ chính chắn."

"Đúng vậy, hài tử còn phải học hỏi nhiều." Hoa công tử cậy thân thích cũng hùa theo.

Thiếu niên mới lớn sao có thể chịu được đả kích, lại không có ca ca bên cạnh, buồn bực giậm chân đòi đi trước bị Cung Tử Thương nhanh chóng bắt lại, nàng lập tức dùng uy quyền trấn áp lũ sói con chỉ biết trực chờ hϊếp áp cún nhỏ "Hôm nay ai dám đυ.ng đến Tiểu Độc Dược thì đừng trách ăn một quả đạn nổ của bổn cô nương, còn không mau đi chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn, hôm nay chúng ta nhất định không say không về."

"Nhưng còn ca ca."

"Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ cho người sang mời."

Cơ mặt Cung Viễn Chủy lúc này mới từ từ giãn ra, tươi cười khoác vai Cung Tử Vũ ra khỏi sảnh điện.

.

Buổi tối mọi người kéo đến Chủy cung ăn uống no say, Cung Tử Thương dẫn đầu đám nam nhân vừa nốc rượu vừa đàn hát, Chủy cung chẳng mấy chốc bị đám người này san thành bình địa, trông không khác gì hậu sơn lúc chưa tu sửa.

Cung Viễn Chủy để mặc mọi người cao hứng, dù gì lâu rồi Chủy cung của cậu cũng không náo nhiệt như vậy, nhưng thi thoảng lại đưa mắt nhìn ra cửa, chờ đợi một thân ảnh quen thuộc.

"Ta đã cho người sang gọi Thượng Giác rồi, có lẽ lát nữa sẽ đến thôi." Cung Tử Vũ bên cạnh trấn an đưa cho Cung Viễn Chủy chén rượu, cậu theo phép tắc nhận lấy uống cạn.

Ca, huynh sẽ đến vì sinh thần của đệ phải không?

Mãi đến qua giờ Tuất, lúc mọi người đều đã thấm mệt nằm dài ra bàn, Cung Thượng Giác mới xuất hiện.

Cung Viễn Chủy nghe được bước chân ca ca liền chạy ra, dường như đã quên mất bản thân ngày nay ủ chột là vì ai.

"Ca, huynh đến rồi."

Cung Thượng Giác thoáng gật đầu đưa mắt nhìn vào trong, ngoại trừ Cung Tử Vũ vẫn còn tỉnh táo thì cả thảy đều biến thành đầu heo nằm la liệt.

Cung Tử Vũ đứng dậy chỉnh lại y phục, từ tốn nói "Ta nhớ ra có việc phải đi trước, không làm phiền Viễn Chủy đệ đệ."

"Đa tạ Chấp Nhẫn đại nhân đã dành thời gian đến chung vui."

"Nếu lần tới đệ gọi ta hai tiếng ca ca, ta sẽ càng vui vẻ hơn." Nói rồi đưa mắt nhìn sang Cung Thượng Giác âm thầm ra hiệu, thấy y gật đầu mới yên tâm rời đi.

Đêm khuya yên tĩnh, phòng lúc này chỉ còn hai huynh đệ Giác Chủy.

Cung Tam đón lấy khay trà tì nữ vừa thay mới, nhanh nhẹn rót cho ca ca trước. Cung Thượng Giác ngồi xuống từ tốn nâng chén nhấp một ngụm.

Phải thừa nhận dù ở bất kỳ tình huống nào Cung Thượng Giác cũng không đánh mất dáng vẻ uy nghi vốn có, cũng là hình ảnh luôn khắc sâu trong tâm trí Cung Viễn Chủy.

...

Năm đó cha mẹ Cung Viễn Chủy bị người ta ám toán, một mình cậu bị bỏ lại bơ vơ ở Chủy cung. Trong lúc đi lang thang vô tình bắt gặp thân ảnh cao lớn đứng ngược ánh sáng, Cung Viễn Chủy chưa từng nhìn thấy dáng vóc nào uy nghiêm đẹp đẽ đến vậy, lặng lẽ trốn vào một góc.

"Đệ ra đây."

Cung Viễn Chủy bị phát giác sợ đến tay chân co rút, qua một lúc mới rụt rè bước ra, giương cặp mắt đáng thương nhìn người nọ.

"Đệ là Cung Viễn Chủy?"

Dường như người này không có ý hại mình, Cung Viễn Chủy nghĩ thế thì gật đầu.

"Ta là Cung Thượng Giác, là ca ca của đệ. Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ cho đệ, không để cho ai bắt nạt đệ nữa. Sau này đệ chính là đệ đệ của ta."

Thời khắc đó với đứa trẻ như Cung Viễn Chủy chính là một đời khó quên.

...

Thời gian trôi qua nửa chén trà, cả hai vẫn không nói với nhau câu nào.

"Ca, chuyện khi sáng huynh còn giận đệ không?"

Sau cùng vẫn là người trẻ chưa rèn đủ kiên nhẫn đành mở lời trước.

Cung Thượng Giác vẫn bình tĩnh thưởng trà, hồi lâu mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng đệ đệ, thái độ chính xác có ý răn dạy "Biết sai ở đâu chưa?"

"Đã biết." Cung Viễn Chủy sợ đến rụt cổ.

"Vậy nói thử ta nghe."

"Là đệ hấp tấp lỗ mãng, trước đại điện hành xử không đúng mực, còn không chịu bàn bạc qua với ca ca khiến ca nổi giận." Đầu Cung Tam càng lúc càng cúi thấp, sau cùng kéo ra một tia nức nở "Ca, đệ sai rồi."

Cung Thượng Giác nghe được bất giác lại mềm lòng, đặt chung trà xuống bàn, cũng bớt đi vài phần nghiêm nghị "Nếu đã biết lỗi, từ giờ không được nhắc lại chuyện rời Cung môn, nhiệm vụ tróc nã Vô Phong vẫn nên để ta làm."

Còn chưa để Cung Thượng Giác kịp thả lỏng, Cung Viễn Chủy lại khiến y căng thẳng lần nữa.

"Xin lỗi ca, đệ chỉ thừa nhận chuyện mình lỗ mãng, nhưng nhiệm vụ này đệ vẫn sẽ theo đến cùng."

Cung Thượng Giác cực lực áp chế ý niệm đang chực trào, chung trà vừa rời tay đã bị y bóp thành vụng nát. Cung Viễn Chủy vẻ mặt ủy khuất, nửa quỳ đến gần ca ca, giọng nói cũng như sắp khóc.

"Ca, xin thứ lỗi."

Đại điện hôm nay, các trưởng lão rõ ràng không muốn ca xuất trận, trong mắt họ giờ đây chỉ toàn hiềm khích đối với ca, Viễn Chủy sao có thể không nhìn ra.

Viễn Chủy chính là không muốn ca ca bị người ta làm khó.

Hai tay dè dặt đặt lên cánh tay cứng cỏi trước mặt, hốc mắt đỏ hoe lúc này đã không giữ được những giọt lệ, trĩu nặng rơi trên má.

Nước mắt vốn mặn, nay cậu lại thấy thật đắng.

Cung Thượng Giác trong lòng hỗn loạn, vừa bực tức lại vừa đau lòng, trong cảm động lại có chút tự trách. Vô thức y vươn tay ra lau nước mắt giúp đệ đệ.

Đừng khóc.

"Đệ không cần vì ta."

Cung Viễn Chủy vội ngắt lời y "Ca hiểu lầm rồi, đệ đây là vì chính mình."

Cung Thượng Giác nhất thời ngây người, Cung Viễn Chủy quệt vội nước mắt nói tiếp.

"Từ trước đến nay những gì đệ biết đều chỉ qua sách vở, qua lời kể của ca ca. Đệ chưa một lần chân chính được nhìn ngắm thế giới ngoài kia, trầm mình vào bầu trời đầy sao ca từng nói, dùng hết sức đuổi theo những cơn gió như ca từng làm, kéo đứt xiềng xích trói buộc suốt bao năm qua. Ca, đệ muốn ra ngoài, đệ muốn tự do, muốn tìm được dương quang của chính mình. Lần này đi chính là cơ hội, nhất định đệ không để nó vụt qua trước mắt."

Một lời nói dối hết sức công phu, về sau Cung Viễn Chủy mỗi khi nhớ lại thời khắc này đều thấy vô cùng tâm đắc.

Nói dối có thể không thật, nhưng khao khát mãi luôn là thật.

"Ca, huynh trước giờ luôn nuông chiều Viễn Chủy, nay có thể nuông chiều thêm một lần không?"

Đáy mắt Cung Thượng Giác nổi lên một tầng hơi nước, dường như bị những lời này làm lay động mãnh liệt. Ban đầu y vốn dĩ muốn ngăn cản đến cùng, thậm chí còn không muốn sang Chủy cung đón sinh thần cùng đệ đệ, chỉ là ngay khi nhận thư Chấp Nhẫn sai người mang đến.

Trong thư Cung Tử Vũ viết: Huynh có từng nghĩ để Viễn Chủy đệ đệ rời xa vòng tay của huynh để đệ ấy tìm được ý nghĩa thực sự của đời mình không?

Lời này như một ngọn băng ngàn năm lạnh lẽo và nham thạch nóng bỏng cực độ thi nhau đâm sâu vào lòng Cung Thượng Giác. Y từng nghe ai đó nói từ khi Cung môn xuất hiện một Thượng Quan Thiển, Viễn Chủy đệ đệ đã rất nhiều lần hứng chịu tai bay vạ gió, có lần suýt không giữ được mạng.

Vì cái gì?

Ngày đó y có thể vì một Thượng Quan Thiển mà làm trái lệnh Cung môn, nhưng lại cam tâm ném Cung Viễn Chủy cho đám người Chấp Nhẫn tra khảo nghiệm hình suốt cả đêm. Dù rằng sau đã y giúp Viễn Chủy lấy lại công bằng, nhưng lại nhìn không rõ thời khắc đó đệ đệ có bao nhiêu oan ức cùng tủi thân.

Đứa nhỏ này từ nhỏ luôn bị người ta kỳ thị, họ bảo nó máu lạnh vô tình, cha mẹ chết rồi mà không biết khóc, chỉ biết chơi với sâu bọ, là loại không có trái tim.

Cung Thượng Giác từng mang đến cho Cung Viễn Chủy ánh sáng, nhưng cũng không ít lần khiến đệ đệ tổn thương. Vậy mà Viễn Chủy vẫn nguyện ý bảo vệ y đến cùng.

Đến cả kẻ từng nát rượu Cung Tứ còn nhìn ra chân tướng, Cung Nhị như y vẫn chưa thể thông suốt.

Y đã thực sự yêu thương đệ đệ này đúng chưa?

Cung Thượng Giác nhìn thấu được muôn vẻ của thế gian, lại không hiểu được tâm tư chân thành của Cung Viễn Chủy.

Bầu trời về đêm không trăng, chỉ có vạn vì sao như đang trôi nổi, khoảng cách thật gần nhưng cũng thật xa.

Cung Viễn Chủy ngồi tại chỗ nhìn Cung Thượng Giác dần ra khỏi cửa, mắt vẫn dõi theo từng cử động của ca ca.

Toàn bộ thế giới của cậu lúc này đang lặng yên.

Cung Thượng Giác ngửa mặt lên trời, muốn cười nhưng không thể, y chầm chậm khép mắt, lại không nhanh không chậm nói "Đi đi, hãy làm mọi chuyện mà đệ muốn."

Cung Viễn Chủy cứ ngỡ mình nghe lầm vội vàng ngồi thẳng dậy, miệng mơ hồ lặp lại "Huynh nói thật sao ca? Huynh đồng ý cho đệ đi sao?"

"Các trưởng bối đã nói cho đệ hai ngày chuẩn bị, cố gắng làm tốt, có chuyện gì không hiểu cứ đến tìm ta."

Cung Viễn Chủy lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, nụ cười đơn thuần như cũ xuất hiện, cậu thực sự đã thuyết phục được ca ca rồi sao?

"Không còn sớm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi. Từ mai còn nhiều việc phải làm đó."

"Đệ biết rồi, đa tạ ca. Nhất định đệ sẽ hoàn thành nhiệm vụ không để ca thất vọng đâu."

Đứa trẻ kia lập tức vui trở lại, tung chân chạy khắp phòng, phục sức trên người theo đó kêu đinh đang.

Cung Thượng Giác đứng bên ngoài khẽ cười, qua một lúc thì quay bước về lại Giác cung.

.

Vì lần này là nhiệm vụ bí mật, Cung Viễn Chủy không được phép dắt theo hộ vệ nhằm tránh hành tung bại lộ.

Mọi người ngay khi nghe tin từ trưởng lão ai nấy đều nhíu hết cả mày, lần đầu rời Cung môn đã đυ.ng phải nhiệm vụ khó khăn, không biết Tiểu Chủy Nhi có đảm đương nổi không.

Từ sớm Cung Tử Thương hết xoay trái lại xoay phải Cung Viễn Chủy, kiểm tra hơn mười lần những thứ đứa nhỏ này đem theo.

"Tiểu Độc Dược, ám khí mang đủ chưa?"

"Đủ ném chết ba ngàn con lợn rừng."

"Bao tay chỉ vàng đã mang chưa? Quà sinh thần ta tặng đệ có đây rồi, đoản kiếm, song kiếm, cung tên, ám khí, còn chỗ phục sức thường ngày của đệ nữa."

"Toàn bộ đeo hết lên người rồi."

"Thuốc nổ đủ dùng không? Độc dược thì sao? Cái bình nhỏ xíu này có ổn không đó?"

Tiểu Độc Dược bị kéo một hồi hai mí mắt đã muốn trĩu xuống, lúc tưởng sắp xỉu đến nơi thì may có Kim Phồn kịp thời xuất hiện ngăn chặn "Phu nhân, đủ rồi phu nhân, nàng đừng nhảy loạn nữa, Viễn Chủy đệ đệ sắp bị nàng làm choáng váng rồi."

Đại tiểu thư vẫn chưa chịu bỏ cuộc đòi kiểm tra thêm lần nữa, kết quả bị Kim Phồn bứng ra ngoài.

Bầu không khí lúc này mới yên ắng trở lại.

Lúc Cung Viễn Chủy dắt ngựa ra cổng, Cung môn trên dưới đều đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lớn "Cung Tam thiếu bình an trở về."

Hệt như mỗi lần ca ca xuất môn, Cung Viễn Chủy càng thấy hưng phấn vạn phần.

Phu thê Tử Thương, hai công tử Hoa Nguyệt đều đến tiễn cậu.

Sau vài câu tạm biệt, Cung Viễn Chủy nhảy lên lưng ngựa, chính thức rời khỏi cung môn.

Cậu thúc ngựa chạy dọc theo chân núi, lần đầu tiên được tận mắt ngắm nhìn thế giới, trái tim không nhịn được đập nhanh mãnh liệt. Bàn tay nắm dây cương siết chặt, ra đến vùng bằng phẳng liền như mãnh hổ thúc ngựa chạy thật nhanh, phục sức bị cơn gió mạnh dao động phát ra thanh âm trong trẻo, hoà cùng tiếng cười của chủ nhân.

"Ta tự do rồi, cuối cùng ta cũng tự do rồi."

Mà trên ngọn tháp cao nhất sơn cốc lúc này, Cung Thượng Giác mắt vẫn luôn dõi theo đệ đệ, dù không bày ra bất cứ biểu tình nào nhưng trong mắt vẫn chất chứa nhiều lời chưa nói.

Y đã sớm an bài thủ hạ theo sát, nếu có bất trắc phải lập tức cấp báo về.

Tuy rằng đứa trẻ Cung Thượng Giác nuôi dưỡng không tầm thường, nhưng từ giờ trở đi nó phải tự bước trên con đường của chính mình. Kẻ làm ca ca như y lúc này vẫn chưa thể an tâm hoàn toàn có lý lẽ.

"Hy vọng đệ sớm tìm thấy được dương quang mà mình muốn. Điều ta chỉ có thể làm ngay lúc này là dõi theo đệ. Viễn Chủy đệ đệ, bảo trọng, ca ca chờ đệ trở về."

Mà Cung Viễn Chủy tựa như nghe được những lời này, càng ra sức thúc ngựa, mãi đến khi mắt thấy Cung môn đã hoàn toàn ẩn sau núi rừng mới níu dây cương, một giọt nước mắt không nhịn được rơi ra "Ca, Viễn Chủy từ giờ không thể ở bên huynh nữa rồi, huynh nhớ phải bảo trọng."

.

.

Hành trình thiết lập nhân vật:

- Cung Viễn Chủy: cung chủ trẻ tuổi nhất Cung môn, quản lý Chủy cung với biệt tài bào chế độc dược và ám khí, là cánh tay đắc lực kiêm tâm can yếu điểm của Cung Thượng Giác. Vào sinh thần tuổi 19 nhận nhiệm vụ thay ca ca rời khỏi cung môn truy tìm tàn dư Vô Phong đoạt lại Vô Lượng Lưu Hỏa, từ đây mở ra hành trình trưởng thành cùng các bằng hữu kề vai sát cánh, khám phá bí mật đang bị che giấu tận cùng.