Ngày Anh Cưới

Chương 2

Chương 2
Ngày nào đó khi lớn chắc bạn sẽ có cảm giác rất lạ khi người nào đó tặng hoa cho bạn vào mỗi buổi sáng…tôi thật sự có cảm giác như mình đang được chú ý…

Cô bạn làm cùng quán cafe

Vân: Này Quyên ngày nào cũng có hoa tươi thế này tặng chắc chắn là người đó phải rất giàu có ,hoa hồng nhung này đắt lắm đấy…

-Tao cũng k rõ ai tặng nhưng tao k thích hoa

-Ô sao thế

-Chỉ vì tao k thích vậy thôi…

Tôi chợt nhớ ngày còn nhỏ bọn hàng xóm hay trêu” ê mẹ tao bảo mẹ mày là gái bán hoa”

Đứa B” Mẹ tao bảo mẹ nó làm hoa cho người ta hái làm gái cho người ta chơi”

Bọn chúng chễ giễu vì tôi có người mẹ làm gái,thế nên tôi ghét từ hoa và ghét luôn những bông hoa…những bó hoa được tặng tôi đều vứt vào sọt rác…

Vân: Èo phí thế tao mang về nhé

-Uk cho mày tất…

Tôi nhớ rõ hôm đó là ngày mưa bão…Quán rất vắng,tôi còn ngồi ôn bài một mình ,cho đến khi tiếng chuông gió ở cửa vang lên…tôi thấy một người đàn ông đội mũ lụp xụp tay chảy máu ròng ròng…anh ta nói tiếng anh

“ Cô gái nhà vệ sinh ở đâu”

-Dạ bên tay phải…anh có cần

-Tôi cần 1 ly cafe nóng

-Nhưng có cần gọi xe taxi đi viện không ạ

-Không cần tôi ổn chỉ là xước ngoài da

-À vâng…

Tôi pha cafe rồi đặt ra chỗ cửa kính…anh ta ra đó ngồi vẻ mặt bình thản nhìn ra bên ngoài…máy tôi reo lên tin nhắn “ Em ngủ chưa”

“ Ai vậy”

“Anh Hùng đây”

“ Anh nhầm số rồi ạ”

“Nhầm sao được,anh là Hùng gặp em ở trên Chùa”

“à vâng,sao anh biết số em vậy”

“ Anh xin quản lý của em,hoa anh tặng em nhận được không”

“ Em nhận được rồi”

“ Trả lời anh nhạt vậy,anh muốn được làm quen với Quyên”

Tôi đọc xong tin nhắn lặng yên không trả lời ,ngẩng lên đã thấy vị khách rời đi,tiền để kẹp dưới ly cafe…bê tách cafe lên tôi thấy chiếc bút bi chắc của anh đó,cầm lên tay rồi cất vào ngăn tủ…chắc mai người ta sẽ đến lấy…

Tại nhà Hùng…

Hùng nằm trong phòng nhắn cho quyên thấy Quyên không trả lời,anh ta mỉm cười “ Anh thích em rồi đấy nhóc”…

Mẹ Hùng mở cửa vào

Mẹ H: Con này cha con gọi về hỏi bao giờ con lấy vợ

-Ông ấy đâu có quan tâm con sống hay chết thì hỏi con lấy vợ làm gì

-con phải hiểu bố con làm nghề gì,ông ấy chỉ muốn tốt cho con

-ông ta chỉ coi con là đứa con rơi thôi mẹ hiểu không?

-Ông ấy chỉ có mỗi mình con là con trai còn đâu toàn con gái,sau này chắc chắn con sẽ hưởng chứ ai vào đây

-Con sẽ lấy người con thích

-Nhất định phải môn đăng hộ đối nếu không đừng hòng mẹ cho bước chân vào cửa

-Vậy mẹ cũng nên nhớ con cũng chỉ là đứa con rơi và mẹ cũng chỉ là người đàn bà bên ngoài của ông ấy thôi…

-Sao con lại ăn nói như vậy hả Hùng ( mẹ H khóc)

-Con…con xin lỗi mẹ đừng buồn

Hùng ôm lấy mẹ

-Mẹ nhẫn nhịn đến giờ này tất cả là vì con,vì con thôi…

Hôm sau đến quán Cafe k thấy Quyên đi làm

Hùng: Quyên nghỉ ạ,ôm hay sao vậy

Quản lý: Không nay là ngày con bé dc nghỉ…cuối tuần con bé về nhà mà

Hùng phi xe tới ngôi chùa ,thấy cô Quyên đang nhỏ từng giọt mồ hôi hai bên gò má,cô ấy dậy cùng sư thầy cho lũ trẻ trong chùa…Hùng đứng lặng nhìn Quyên từng chút,từng chút rồi cứ ngẩn người nhìn cô gái với gương mặt nghiêm nghị dậy lũ trẻ rồi nụ cười tươi rói khi nghỉ giải lao…

Sư Thầy: Hùng đấy à con,mẹ con tới sao

Hùng: Dạ không chỉ có con thôi,con đang đi qua đây nên tiện ghé qua…

Sư Thầy: Quyên,đi pha nước mời khách đi con

Quyên: Dạ…

Tôi thấy anh ấy liền cảm giác rất ngại…vội vàng quay đi…

Sư thầy rót nước rồi thấy Hùng cứ nhìn Quyên…

Sư thầy:Hùng này con có muốn tới đây học võ cho khoẻ không cứ thứ bẩy và chủ nhật buổi chiều

Hùng: Dạ vâng

-Con k bận đi làm sao

-Con sắp xếp được ạ con chào thầy ạ

Tôi mon men thở dài

Thầy: Thầy nghĩ đó là một chàng trai tốt

-Con k nghĩ đến chuyện trai gái thưa thầy

-Con cũng đến tuổi trưởng thành cũng cần phải có

-Con k muốn giống như mẹ con để đàn ông chà đạp lên mình…

Quyên nói vậy rồi quay vội chạy đi sư thầy với tay…” kìa con k dc nghĩ như vậy”…

Ra bên ngoài trời đổ cơn mưa,Hùng đứng trú mưa ở hành lang…

Tôi: Cám ơn anh vì những bó hoa nhưng chắc có lẽ với anh em chỉ là một sự rung động nhất thời cũng như lần đầu em gặp anh cũng nhất thời rung động và sau đó em nhận ra cái gì nhất thời cũng sẽ k bền lâu…

Hùng: Em sai rồi,có nhất thời rung động mới khiến bản thân hiểu thế nào là rung động và tại sao lại rung động…đó chính là tình cảm…cũng như rơm chỉ cần có lửa nó sẽ cháy bén…dù Quyên có nói thế nào thì anh vẫn sẽ tán đổ em,anh chắc chắn

Tôi cười nhạt rồi quay đi…tôi tự nhủ bản thân sẽ k dc giống như mẹ,yêu mù quáng rồi chọn một cuộc đời mù quáng đến sai lầm…

Hôm sau tôi đi làm thấy chiếc bút vẫn trong ngăn kéo…

“ê vân hai hôm không ai đến lấy đồ à”

-Không làm gì có ai đâu

-Vậy à cái này khách để quên sợ lẫn mất nên phải để đây

-Mất ls dc có cái bút chắc gì ngta đến lấy

-Vậy tao để trong túi 1 tuần nữa xem sao,để ngoài sếp k để ý lại dùng mất…

Khi tôi tan ca đã thấy Hùng chờ ngoài cửa

Hùng: Để anh đưa e về

-Em tự về được

-Tất nhiên e tự đi được nhưng a muốn đưa e về dc chứ

Nhìn gương mặt anh ấy cười rất hiền tôi gật đầu lên xe Hùng chở tôi đi qua khắp các con phố nhỏ của Hà Nội

-Anh cố tình đi lòng vòng phải k sao mãi chưa đến nhà vậy?

Hùng đèo tôi đến trước cửa nhà nghỉ

Hùng: Chúng ta vào đây nói chuyện nhé…

Tôi sững người trước lời đề nghị quá thô lỗ từ người đàn ông này,lý do gì anh ta lại thô lỗ đến như vậy?…

– [ ]

---------