Dương Mẫn ôm lấy đứa cháu ngoại ôm hôn thắm thiết, thấy nhưng không thể trách "Ừ" một tiếng, lại đánh giá con gái từ trên xuống dưới một cái rồi xoay người về chỗ ngồi.
“Nhà chồng con đều khỏe chứ?”
Nhìn thím Lưu đi tới cầm đùi dê vào phòng bếp, Tô Ngọc Kiều cũng đi theo đến sofa ngồi xuống, gật đầu nói:
"Mọi người đều khỏe cả. Họ đều thích quà mẹ với con chọn.”
“Vậy hả, thích là được rồi. Buổi trưa, thím Lưu hầm canh sườn để lại cho con nửa nồi, con ăn uống một chút đi.”
Lúc làm cơm tối thím Lưu nấu hết cái đùi dê kia. Một nửa kho tàu, một nửa chế biến thành súp thịt.
Ngày hôm sau Tô Ngọc Kiều dậy sớm, hôm nay cô có việc phải đi ra ngoài. Cô gửi Tiểu Bảo và cháu gái vào nhà trẻ rồi đạp xe đạp ra khỏi nhà.
Cô muốn đến bưu điện gửi điện báo cho Lục Kiêu chuyện theo quân, viết thư quá chậm. Cô nhớ ba Tô từng nói người nhà theo quân không chỉ cần đủ cấp bậc sĩ quan mà còn phải xin trước.
Hiện tại cô gửi điện báo cho anh, sau khi cô ấy giải quyết xong được mối nguy hiểm trong gia đình thì cũng vừa lúc có đơn đăng ký gia nhập quân đội.
Tô Ngọc Kiều tuyệt không lo lắng Lục Kiêu sẽ từ chối. Anh thích cô như vậy, nhất định đã sớm muốn cho cô đi theo quân. Chỉ là trước kia cô không muốn mà hiện tại cô nói muốn đi, Lục Kiêu chắc chắn rất háo hức mà đi viết đơn luôn.
Mang tâm trạng như vậy, Tô Ngọc Kiều mỉm cười chào hỏi bảo vệ canh cửa chính.
Kết quả vừa ra khỏi cửa chính đã bị người chặn lại.
Một cô gái trẻ tuổi mặc váy hoa màu trắng đứng ở bên tường rào trước khu nhà gia đình gọi cô lại.
Tô Ngọc Kiều quay đầu lại nhìn, nụ cười trên mặt lập tức tắt, sắc mặt lạnh lùng không nói tiếng nào.
Nụ cười dịu dàng của Lạc Thu Nhã khiến cô giật mình một chút, cô ta ấy nắm chặt túi xách bước nhanh đến bên cạnh cô cười nói:
"Ngọc Kiều, nghe nói ngày hôm qua cô đến nhà chồng ở dưới nông thôn à?"
“Tôi đi có việc, cô có việc gì sao?”
Tô Ngọc Kiều không kiên nhẫn cắt đứt lời cô ta.
Thật ra đây mới là tính cách thể hiện thường ngày của cô. Bình thường ở trước mặt người nhà xinh đẹp thích dáng vẻ làm nũng nên chỉ có người thân thiết mới có thể nhìn thấy. Ngày hôm qua đến nhà chồng cô cố gắng dịu dàng cũng rất giống. Nhưng Lạc Thu Nhã còn không xứng để cô gượng cười như vậy.
“Ngọc, Ngọc Kiều, tâm trạng của cô không ổn à?”
Lạc Thu Nhã cắn môi hơi ấm ức nhưng lập tức lại bày ra vẻ không so đo nói:
"Tôi biết cô không thích nhà chồng cô. Không phải cô vẫn muốn ly hôn sao? Để tôi nghĩ cách giúp cô nhé.”
"Trước tiên, tôi với cô không thân thiết cho lắm cho nên không cần cô xen vào chuyện của người khác. Còn nữa khi nào tôi nói tôi muốn ly hôn vậy?"
Tô Ngọc Kiều lạnh lùng một tiếng:
"Công việc kia là cô tự mình đoạt, không phải tôi đề cử cô đi. Lạc Thu Nhã, cất cái dáng vẻ này của cô đi, đừng tới trước mặt tôi nữa. Sau này có việc gì hay không có việc gì cũng đừng tới tìm tôi."
Dứt lời, Tô Ngọc Kiều đạp lên xe đạp phóng đi như một cơn gió.
Lạc Thu Nhã cũng sốc với những lời cô ấy nói, lúc lấy lại tinh thần thì người đã không thấy đâu rồi.
Gặp phải cô ta, tâm trạng tốt sáng sớm của Tô Ngọc Kiều đều bị phá hỏng, đã đi thật xa còn nhịn không được nặng nề "Hừ" một tiếng.
Tô Ngọc Kiều và Lạc Thu Nhã là bạn học cấp ba, cùng lớp hai năm quan hệ bình thường nhưng có thể xã giao bình thường. Sau đó cô thi đậu đại học và Lạc Thu Nhã vào xưởng dệt làm công nhân tạm thời.
Cho đến khi cô sắp tốt nghiệp đại học, chủ nhiệm ủy ban cách mạng có qua lại với nhà cô nói chờ sau khi cô tốt nghiệp bảo cô đi làm trợ lý cho anh. Tô Ngọc Kiều không thích ánh mắt của người kia nhưng vì quan hệ trong nhà mới không từ chối ngay.
Không biết chuyện gì xảy ra sau đó, bỗng dưng bạn học cùng lớp của cô đều biết trong nhà cô có quan hệ có thể gia nhập vào cơ quan bộ phận chính phủ. Vì thể có nhiều người tiếp cận cô với mục đích đó, hỏi cô có phải thật hay không?