Tô Ngọc Kiều không nhận ra có chỗ nào không đúng. Trước kia cô không hay đến nhà họ Lục lắm, lần nào cơm nước không thể nói là phong phú nhưng mà cũng không tệ.
Trương Tiểu Hồng cũng chưa từng nói gì trước mặt cô nên cô vẫn cho rằng đây là cơm thường ngày của nhà chồng.
Ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều chủ động rửa bát đũa.
Bà Lục ôm Tiểu Bảo, bóc đậu phộng cho cậu bé, Tô Ngọc Kiều lại gần hỏi những người khác trong nhà đi đâu.
"Cha con với thằng cả đi cuốc đất. Tiểu Hồng đang chơi nhà bên cạnh. Lục Quân nói sáng sớm sẽ bắt chim sẻ nướng cho Tiểu Bảo, đoán chừng lại dẫn hai thằng bé lên núi rồi."
Bà Lục nói rồi thả Tiểu Bảo ra để thằng bé chơi ở trong sân đi.
Nhà họ Lục đông người nhưng quan hệ đơn giản, đều là người rất dễ hòa đồng chung sống.
Tô Ngọc Kiều ngồi xuống nói chuyện với mẹ chồng một lát, khi nhắc tới xế chiều hôm nay sẽ về thành phố. Bà Lục cũng không giữ lại, chỉ nói buổi trưa nấu cơm sớm một chút, buổi chiều bảo ông Lục đánh xe bò đưa hai đứa lên thị trấn bắt xe.
Buổi trưa bà Lục bảo con trai lớn thịt ngay một con gà trống lớn, hầm với nấm khô mộc nhĩ và các món ăn khác thành một nồi lớn. Ăn cơm xong Lục Phong Thu đánh xe bò chở lên thị trấn.
Khi Tô Ngọc Kiều đến, cô cũng có mang theo những túi quà, lúc đi bà Lục cũng không cho cô tay không trở về.
Trong nhà không có thứ gì tốt nên cho cô những thổ sản trên núi thu hoạch được mùa thu năm ngoái:
hồ đào, hạt dẻ các loại, đậu phộng, thêm một cái đùi dê ướp muối.
Ông Lục đánh xe bò đưa các cô đến cửa bến xe thị trấn, rồi xách đồ giúp sắp xếp đồ trên xe.
Hành khách trên xe đã đầy một nửa, Tô Ngọc Kiều mua vé xong không bao lâu thì lục tục ngồi đầy.
Trước khi xuất phát, Lục Phong Thu ôm Tiểu Bảo vào lòng vỗ, mới quay đầu giục con dâu ba:
"Mau lên xe đi, ba cũng về đây.”
Tô Ngọc Kiều ôm con trai lên xe, Tiểu Bảo lễ phép ghé vào cửa sổ vẫy tay tạm biệt ông nội.
Trên khuôn mặt ngăm đen thật thà của Lục Phong Thu nở một nụ cười tươi, bàn tay to vẫy lại.
“Ba à, tuần sau con sẽ đưa Tiểu Bảo về thăm ba mẹ nữa."
Tô Ngọc Kiều nhìn bóng dáng cô đơn của ba chồng không khỏi hét một câu.
“Được, được, vậy tuần sau ba lại quay lại đón hai người.”
Lục Phong Thu vừa cười vừa đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa dần.
Tiểu Bảo vẫn thò đầu vẫy tay với ông nội cho đến khi bóng dáng Lục Phong Thu biến thành một chấm nhỏ không thấy rõ mới xoay người nhào vào trong lòng mẹ.
Tô Ngọc Kiều xoa cái đầu nhỏ của con trai, hỏi:
"Tiểu Bảo, con thích nhà ông bà nội không?”
“Thích lắm ạ, chú út nói lần sau dẫn con đi bắt thỏ."
Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn mẹ, ánh mắt lấp lánh tràn ngập chờ mong.
“Vậy chờ lần sau kỳ nghỉ lễ tiếp theo của nhà trẻ, mẹ sẽ đưa con ha.”
…
Sau khi rời khỏi bến xe, Tô Ngọc Kiều tiện tay gọi một chiếc xe ba bánh ven đường đưa cô đến gia đình nhà máy dệt.
Dương Mẫn đã ngồi lâu trên chiếc sofa. Sáng hôm nay ắt hẳn đã tới đây rồi mà sao còn chưa về. Buổi trưa đặc biệt dặn thím Lưu làm hải sản mà con gái thích ăn, kết quả người lại không về.
Ba Tô ngồi bên cạnh bà đang đọc báo, kiên nhẫn nói:
"Chắc là chúng nó ở lại ăn cơm. Bà sốt suột cái gì, tới chiều là chúng nó về nhà ấy mà.”
“Làm như tôi không biết???”
Dương Mẫn giận liếc nhìn ông một cái:
"Tôi đang lo lắng thôi. Trước kia Kiều Kiều mới đến đó không lâu đã gây náo loạn rồi bỏ đi. Lần này tôi không biết tại sao con bé lại tự nguyện đi về?”
Vừa nhắc thì người đã vè, Dương Mẫn mới vừa nói hai câu đã nghe Tô Ngọc Kiều ở cửa gọi người.
Tô Ái Hoa đứng dậy đặt tờ báo xuống trước bà, Dương Mẫn chậm hơn ông một bước, cũng hỏi với ra ngoài:
"Ăn cơm xong mới về sao?"
“Vâng mẹ. Chị Lưu đâu, mẹ chồng con mới biếu nhà mình một cái đùi dê, buổi tối dặn chị Lưu làm luôn đi, đừng để hỏng.”
Nói xong, thuận tay giao đồ trong tay cho ba cô.