“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Hầu gia là người mà ngươi có thể quyến rũ hay sao?”
Ta lại bắt đầu mắc bệnh xấu hổ thay người khác rồi.
Phải biết rằng, quý phụ trong kinh thành không ai muốn nạp thϊếp cho trượng phu cả.
Nhưng tất cả mọi người đều đeo chiếc mặt nạ hiền lương rộng lượng lên mặt, dù là sau lưng đánh người ta đến chết đi sống lại, dùng đủ các thủ đoạn giày vò thì ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa hợp êm ấm.
Dẫu sao, đối với những gia tộc giàu có mà nói, thể diện mới là thứ quan trọng nhất.
Trương Yên Nhi trực tiếp dẫn người lao vào Hồng Tụ lâu thế này, chẳng khác nào làm mất mặt Hầu phủ và người của Tạ gia.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Đây chính là điều ta muốn.
Ta mỉm cười nhìn Trương Yên Nhi, từ tốn nói:
“Phu nhân, không có chứng cớ thì không thể nói lung tung đâu! Ta và Hầu gia trong sạch, quan hệ của ta và ngài ấy chỉ là kẻ đàn người nghe mà thôi, bây giờ phu nhân nói ta quyến rũ ngài ấy khác nào sỉ nhục ta, cũng là sỉ nhục Hầu gia chứ.”
Trương Yên Nhi thấy ta không kiêu ngạo không tự ti thì càng tức hơn.
“Mồm miệng trơn tru gớm, ta thấy ngươi thiếu đánh mới đúng. Người đâu, vả miệng ả cho ta!”
Hai bà vυ' già lập tức lao đến ấn ta xuống.
Ta giãy giụa:
“Phu nhân, người muốn đánh người giữa thanh thiên bạch nhật cũng cần có lí do chứ!”
Trương Yên Nhi cười ha hả như nghe thấy trò khôi hài nhất trên đời:
“Ta đánh ngươi còn cần lí do sao?”
Nhìn đi, rất nhiều người khi vào thế yếu thì đều kêu la bất công.
Nhưng khi họ có cơ hội thượng vị, họ lại chọn bắt nạt kẻ yếu hơn mình.
Ta bị mấy bà vυ' già ấn xuống, Trương thị tiến lên chuẩn bị cho ta một bạt tai.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
“Dừng lại!”
Giang Dung Cẩn bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Khóe miệng của ta hiện lên ý cười.
Ta sớm đoán trước rằng Trương Yên Nhi sẽ đến tìm mình gây chuyện, sao có thể ngồi yên đợi nàng ta cơ chứ?
Đám Tiểu Nhị vẫn luôn theo dõi Trương Yên Nhi giúp ta, nàng ta vừa cho người chuẩn bị xe ngựa thì các nàng ấy lập tức mời Giang Dung Cẩn đến, nói Như Ý cô nương mới soạn lại một khúc nhạc cổ, muốn mời Hầu gia đến nghe.
Đương nhiên Giang Dung Cẩn sẽ đến.
Hiện giờ đông đủ cả rồi, vở kịch này có thể bắt đầu ngay!
Trương Yên Nhi nhìn Giang Dung Cẩn, nghẹn ngào nói:
“A Đàn ca ca…”
Gọi như vậy cũng không sai, từ nhỏ ta đã gọi Giang Dung Cẩn như thế, Trương Yên Nhi đi theo ta, đương nhiên nàng ta sẽ biết mà bắt chước cách gọi của ta.
Nghe Trương Yên Nhi gọi mình như thế, ánh mắt Giang Dung Cẩn trở nên mềm mại hơn, nhưng hắn vẫn tức giận nói:
“Yên Nhi, rốt cuộc có chuyện gì với nàng vậy?”
“Ta và Như Ý cô nương không có bất kỳ hành động nào vượt khuôn phép, nàng không phân biệt đúng sai đã đến đây gây khó dễ cho người ta, còn muốn ra tay đánh người. Sau khi thành thân, tính cách của nàng hoàn toàn thay đổi, ta tưởng rằng là do nàng chưa quen với cuộc sống xa nhà. Nhưng tại sao nàng lại trở thành thế này?”
Trương Yên Nhi vốn có tật giật mình, nghe Giang Dung Cẩn nói xong thì nàng ta càng khẩn trương hơn, nàng ta vội bước đến nắm tay áo Giang Dung Cẩn.
Sắc mặt Giang Dung Cẩn dịu đi.
Ta lập tức nói:
“Nếu đã là hiểu lầm thì chi bằng hôm nay phu nhân và Hầu gia cùng nhau nghe ta đàn đi?”
Trương Yên Nhi hiển nhiên không muốn.
Nhưng Giang Dung Cẩn vừa mới nguôi giận, nàng ta phải ép mình tỏ ra rộng lượng thôi.
Nàng ta nói:
“Ngươi đàn đi.”
Ta ngồi xuống trước cây đàn.
Khác với mọi lần, hôm nay ta đàn sai mấy âm.
Cho dù là Tiểu Nhị mới học đàn chưa được bao lâu đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng, nàng ấy không hiểu vì sao sư phụ lại phạm phải sai lầm sơ cấp như vậy.
Ánh mắt Giang Dung Cẩn lộ rõ sự thất vọng.
Đàn xong khúc này, ta lên tiếng hỏi Trương Yên Nhi trước mặt tất cả mọi người:
“Phu nhân thấy khúc này thế nào?”
Trương Yên Nhi không ngờ ta lại đột nhiên hỏi nàng ta như vậy, nàng ta lập tức ngồi thẳng lên rồi lắp bắp nói:
“Rất tốt.”
Lời này vừa thốt ra, ta lập tức thấy Giang Dung Cẩn siết chặt chén trà trong tay.