“Đừng giả ngốc nữa, Hầu gia nói hắn có tiền, sau này ngươi đừng tiếp khách khác nữa.”
Ta cười thầm trong lòng.
Ta biết mà, Giang Dung Cẩn chính là kiểu người này.
Hắn là tiểu công tử được nuông chiều nhất Hầu phủ, xưa nay chưa bao giờ chia sẻ đồ mà mình đã ưng ý với người khác.
Đường đệ của hắn mới chỉ sờ vào con ngựa mà hắn thích nhất là hắn lập tức nổi trận lôi đình, không cho đường đệ kia bước vào viện của mình nửa bước.
Hắn càng muốn, ta càng không để hắn toại nguyện.
Ta bình thản nói với Triệu ma ma:
“Bà nói với hắn, không được.”
Triệu ma ma bị dọa cho hồn bay phách lạc:
“Ngươi dám từ chối Hầu gia?”
“Có gì mà không dám? Ta một thân một mình, cùng lắm thì tìm sợi dây treo cổ trên xà nhà là được, hắn còn có thể ép ta được sao?”
Triệu ma ma tức đến mức nói năng lộn xộn.
Ta nhìn khuôn mặt hoảng loạn đến đỏ bừng của bà ta mà cười:
“Triệu ma ma, ta sẽ dạy cho ngươi một cách buôn bán. Thứ quý nhất trên đời là gì? Chính là đồ vật không bán.”
“Cho nên, muốn bán một vật với giá cao nhất, cách tốt nhất là tuyên bố với bên ngoài rằng thứ đó không bán.”
Triệu ma ma suy nghĩ rất lâu, ánh mắt bà ta sáng lên:
“Ý ngươi là…”
Ta mỉm cười gật đầu:
“Giá hắn đưa ra bây giờ quá thấp, không để hắn trả giá đắt thì sao hắn có thể trân quý cho được?”
Triệu ma ma là người trong giới, mồm mép trơn tru.
Đầu tiên, bà ta nói với Giang Dung Cẩn rằng việc này không hợp với quy tắc của Hồng Tụ lâu, cho nên tuyệt đối không thể.
Sau khi thấy sắc mặt Giang Dung Cẩn trầm xuống, thái độ bà ta dịu lại, ý nói nếu ra giá cao hơn thì có thể suy xét thêm.
Thậm chí, bà ta còn nói với Giang Dung Cẩn rằng, có một khách quý khác đang muốn mua Như Ý cô nương khiến hắn càng thêm khẩn trương.
Cuối cùng, sau khi Giang Dung Cẩn nâng giá lên cao gấp 5 lần so với giá gốc, Triệu ma ma mới đồng ý.
Bà ta rơi nước mắt, hai hàng nước mắt làm lớp phấn dày trên mặt trôi đi không ít, vô cùng chân thành nói:
“Hầu gia, thật ra không phải vì ngài cho nhiều tiền, mà do ta thấy được sự chân thành của ngài đối với Như Ý cô nương thôi.”
Sau khi Triệu ma ma tiễn Giang Dung Cẩn rời đi, bà ta cầm ngân phiếu chạy vào trong phòng, sai tiểu nhị đem chúng đổi hết thành bạc, đêm nay bà ta muốn nằm ngủ trên số bạc này.
Ta cũng rất vui vẻ.
Triệu ma ma vui vì bà ta kiếm được một số tiền lớn.
Còn ta vui vì Hầu phủ chi ra số tiền lớn nhường ấy, chắc chắn sẽ khiến kinh động không ít người.
Quả nhiên, đêm nay người người nhà nhà trong kinh thành đều biết đến chuyện này.
Chủ mẫu Hầu phủ, Tạ Yên dẫn người lao vào Hồng Tụ lâu.
“Không xong rồi cô nương, người mau tránh…”
Tiểu Nhị xông vào mật báo cho ta, nhưng chỉ một giây sau nàng ấy đã bị người ta đá bay ra ngoài.
Kẻ đá là một bà vυ' già mập mạp, đeo vàng đeo bạc đầy người, khuôn mặt to mập tràn ngập sự giận dữ.
Ta ngước mắt lên nhìn.
Chà! Ra là người quen cũ!
Người này không phải Trương thị thì là ai nữa đây?
Hẳn là sau khi Trương Yên Nhi gả vào Hầu phủ, nàng ta đã tuyên bố với bên ngoài, dẫn theo Trương thị với thân phận nhũ mẫu gả tới Hầu phủ.
Trương thị đi đầu, đằng sau là một đám vυ' già.
Họ vây quanh chủ mẫu Hầu phủ, cũng là đại tiểu thư Tạ gia, Tạ Yên.
Hiển nhiên, thân phận thật của nàng ta là Trương Yên Nhi.
Có thể thấy được, khi vừa trở thành ta, Trương Yên Nhi rất cố gắng đóng giả ta, thế nhưng sau một thời gian ngắn, nàng ta lại trở về kiểu ăn mặc và thẩm mỹ vốn có của bản thân.
Nàng ta mặc một chiếc váy màu đỏ đào, khoác ngoài một chiếc áo màu đỏ mận.
Áo khoác thêu hoa hải đường, trên đầu cài trâm hoa mẫu đơn, trên cổ và cổ tay đeo vòng vàng, cộng với kim tuyến thêu trên y phục, hễ cử động thôi là đủ thấy người nàng ta đang nhấp nháy…
Ta nhìn một cái, không nhịn được mà rời mắt sang chỗ khác.
Quá quê mùa rồi!
Chỉ thiếu nước viết năm chữ “chị đây không thiếu tiền” lên trán nữa thôi!
Trương Yên Nhi không biết ta đang xấu hổ thay, nàng ta tưởng rằng ta chuyển mắt đi chỗ khác là biểu hiện của sự chột dạ, đi đến dùng tay chỉ vào mũi ta mà mắng: