Chương 23: Đối mặt (Cuối)
Tử Đằng vô tình lướt qua tay …hương thơm vương vấn tim ta say…lòng tự hỏi lòng yêu là gì mà khiến trái tim mỗi ngày héo mòn…tóc ta cũng đã pha sương vì em …em…đang ở đâu vậy …( Vua nâng chiếc lắc lên giữa trời chiếc lắc rung nhẹ trong những cánh hoa)…oán hận kiếp trước …( Vua mếu) ta đã sai rồi…sai thật rồi…thà không gặp sẽ không đau,không yêu sẽ không sầu,không thương sẽ không …( nói đến đây vua nghẹn ở họng)Thanh Xà: Điện hạ tiểu thần nghe nói tộc Bạch Xà có chuông báo kiếp…người có tìm cô ấy thì thử dùng để xem kiếp của cô ấy là ai…
_Dù là ai cũng kp cô ấy nữa …ta k muốn lịch sử lặp lại ( Vua buồn bã biến mất dưới trời tuyết)… Về đến cung
Cung Nữ: Điện Hạ Trần Quý Phi ( Huyền) đã chờ 5 tiếng rồi ạ…( Vua đổi sắc mặt)
_Đuổi cô ta đi ( Vua biến mất lên lầu)
Trần Huyền: Điện hạ sao người chưa từng 1 lần găp em vậy …tại sao sau bao năm người chưa 1 lần nhìn em dù chỉ là 1 lần…( vua nói vang lên)
_Ta muốn ngươi sống để ngươi ghi nhớ những gì ngươi dùng thủ đoạn để có được thì ngươi đã có…sống 1 cách sống không bằng chết …chết k dc sống cũng k xong…( Trần Huyền ngồi bịch xuống nền)…
(N): Bạch Xà lén lút đưa chuông cho Thanh Xà treo ở đầu cửa…khi Vua ngủ tiếng chuông reo lên…3 hồi chuông…Vua mơ màng thấy trong mơ 1 cô gái mặc chiếc áo dài trắng cô gái đó cười rạng ngời cùng bạn học …ánh nắng mai sáng chói qua khe cửa lớp học….vua bước tới nhìn qua khe cửa…ông ta lặng nhìn rồi trong lòng không có cảm xúc…tại sao lại vậy…tại sao k có cảm xúc cô gái đó là…
Thầy Giáo: Trần Hà lên bảng …( ông ta lùi lại)
_Trần Hà …cô gái đó chẳng phải là kiếp trước của Hương …Kiếp Trước…( Vua giật mình khi tiếng chuông tan học …Hà đi ra khỏi lớp đi qua ông ta)…cô gái đó…( Vua bật dậy thở )…Thanh Xà…
_Có thần…
_Vương Khải hắn đã hồi sinh chưa ???
_Dạ rồi thưa điện hạ
_Tại sao ta lại mơ thấy người hắn cần tìm k lẽ …có khi nào người ta cần tìm thì phải nhờ đến hắn …mau ta cần gặp hắn hiện tại hắn đang ở đâu??
_Nhật Bản thưa Điện Hạ
Nhật Bản …Hôm nay chủ tịch Vương …tức ông Vương Khải chủ tịch hội đồng quảng trị tập đoàn Vương Tử đầu tư khánh thành xây dựng trại trẻ mồ côi lớn nhất từ trc tới nay …( Vương Khải trong bộ vest đen đứng vẫy tay nhìn xuống dưới vs cặp kính đen )
Thư Kí: Tin tức báo về cô gái tên Trần Hà đó là gái đã có ck và k có dấu hiệu giống người của chủ tịch cần tìm ( Ông ta bỏ kính nhìn lên trời)…
_Bông hoa của ta em đang ở đâu…đang ở nơi nào ta tìm em lâu lắm rồi em biết không ( Vụt…mn bất động Vương Khải nhìn sang đối diện Phạm Khang đứng nhìn)
Thanh Xà: Tại sao k hành lễ ( Khang gạt Thanh Xà)
_Ngưoi lui đi ta sẽ nói chuyện với ông ta…Vương Khải ông biết tôi không???
_Biết
_Vậy ta là ai
_Huyết rắn
_Còn ông thì kp sao
_Ta k còn là huyết rắn ta chỉ là con người
_Vậy ông sẽ mãi mãi k tìm dc người ông cân đâu ( Khang quay đi)
_Khoan đã vậy chắc chắn cậu biết…đúng vậy cậu có biết cô ấy đang ở đâu không?
_Tôi biết…
_Vậy có thể giúp tôi…
_Chúng ta đi thôi ( Khang nắm tay Vương Khải biến mất)…đến 1 ngôi trường ở 1 làng quê hẻo lánh…Phạm Khang và Vương khải ẩn mình đứng ở cổng trường…tiếng chuông xe đap reo lên 1 cô gái với mái tóc dài đi xe đạp tới…Nụ cười cùng bó hoa cúc hoạ mi trên giỏ xe thật rạng rỡ…Vương Khải đứng k vững khi thấy Hà…Khang đỡ…Vương Khải ôm tim đau nhói…ông ta rơi nước mắt vô định…
Khải: Là em…đúng là em rồi…( ông ta cười chảy nc mắt)…tôi tìm thấy cô ấy rồi…( Khang cười gật nhẹ)
_Đến với cô ấy đi…cô ấy chờ ông lâu lắm rồi
_Còn cậu Trần Hương đâu rồi ( Khang cắn răng)
_Đã k còn nữa rồi ( Khải buông thõng tay)…
Khải ngồi ở cổng trường chờ Hà đi qua…Thấy Hà ông ta chạy ra chặn xe đap ( Hà nhìn dáng vẻ người đàn ông lịch sự mặc vest đắt tiền mà hành động kì lạ)
_Cho…cho hỏi…là…là ( vấp đĩa) là em có bạn trai chưa ( Hà thở dài rồi đạp xe đi qua) ơ tôi đang hỏi em mà…này…
Hà về tới nhà thấy bà ngoại đang vo gạo nấu cơm…
Hà: Bà để con làm bà nghỉ ngơi đi
_Nay dỗ bố mẹ con mà cứ để bà làm ( tôi vào nhà dọn dẹp ban thờ)
_Bố mẹ hư lắm bỏ con đi đã 5 năm rồi…con nhớ bố mẹ lắm…( Ha dọn dẹp đi ra thấy Khải đang ngồi bóc tỏi cùng bà ngoại) anh…sao cái anh này lại ở đây vậy bà…
Bà: Ơ hay nhỉ dù sao cũng lớn tuổi hơn con mà sao con ăn nói k trên dưới vậy ( quát)
Khải: Kìa bà con nhặt xong rồi chỉ là con mến mộ em Hà thôi …
_Tầm tuổi nó ở làng đầy đứa lấy ck rồi đấy cứ học cao sau này ra trường xin dc vc không ý chứ …cháu con nhà nào ở làng bên đúng k…trai làng này thì bà lạ gì…
_Vâng cháu ở làng bên
_Nhà có mấy anh em
_Có…có 1 thôi ạ
_Con 1 sao
Hà: Kìa bà con k quen anh ta
_Gái làng thì để con trai đến tìm hiểu ,đến tuổi là dc rồi ( Khải cười thầm)
_Nhưng con còn đi học mà bà …
_Lớp 12 học xong là nghỉ lấy ck được rồi học chi nhiều hả con…( Hà buồn cúi đầu lườm Khải)
Khải: Nếu học được thì vẫn phải học thôi ạ …
_Nhưng nhà bà nghèo trông vào mấy xào ruộng tiền ăn còn đang lo huống chi học đại học …lên thành phố rồi còn nhiều cái lo lắm…cứ ở nhà lấy ck gần bà có phải hơn không???
Khải: Vâng lấy thì vẫn phải lấy ( cười cười)…
(N): Phạm Khang cười khi thấy Khải đã tìm được người ông ta yêu …ông ta đỏ mắt buồn bã…
Thanh xà: Điện Hạ k nhờ ông ta cảm nhận xem có thấy Hương ở đâu không
_Ta sợ…sợ cô ấy sẽ có thể là Hà cũng có thể mãi mãi k đầu thai nữa ( khang rơi tách…nước mắt ông ta rơi xuống nền ông ta cúi đầu) về thôi…về tới cung Khang lên phòng của Hương 100 năm qua mọi thứ vẫn y nguyên k dịch chuyển…ông ta sờ lên bàn …sờ lên chiếc lược mà Hương chải đầu…quay lại phía sau hình ảnh Hương sợ hãi lùi lại van xin ông ta đừng bỏ đứa con …Khang cười trong nước mắt rồi thấy hoa Tử Đằng bay vào căn phòng…) em về rồi phải không ???( Khang lên giường nằm ôm chiếc chăn nước mắt ông ta rơi lã chã) ta muốn chết…lúc này có được không??? ( Phu Nhân đứng bên ngoài cửa ôm mồm khóc)
Phu Nhân: Con của mẹ…giá như năm đó mẹ bảo vệ cô gái đó hơn …mẹ k nghĩ con lại yêu cô gái đó đến ngay cả mạng sống cũng k cần…con của mẹ…( Thấy Khang ôm chiếc gối của Hương như thế đang ôm người bà buồn bã)….
(N): Khải cứ ngồi bên ngoài hiên
Bà: Sao cháu còn chưa về
_Cháu lát sẽ về cháu ngồi đây chút nữa ( Ngồi nhìn Hà học qua khe cửa sổ)
_Uk trời chắc sắp mưa rồi về sớm đi con ( Bạch xà xuất hiện)
Bạch Xà: Chủ nhân người có khoẻ không?
_Ta khoẻ còn cô đã có con rồi sao ???
_Dạ chủ nhân có thể giúp tiểu thàn 1 chuyện k
_Nói đi
_Người có thể cảm nhận thấy Hương không?
_Ta chưa từng được mơ báo mộng …theo như những gì ta dự tính đáng lẽ Phạm Khang mơ thấy Trần Hà thì ta phải thấy Trần Hương nhưng ta thật sự không thấy
_K lẽ cô ấy k đầu thai …
_Cũng có thể vậy nhưng tại sao ta đã dặn các ngươi là niệm tình sẽ lặp lại mà tại sao vẫn k ngăn đc vậy…
_Do lại có kẻ hãm hại như Hạ năm đó thì ở kia có Huyền …Hạ năm đó tự sát còn Trần Huyền thì vẫn nhởn nhơ…
_Phạm Khang ơi là Phạm Khang 1 vị vua oanh liệt bôn ba vậy mà hậu cung lại xử lý quá kém rồi …
_Điện Hạ có nói lắc chiếc chuông này ở đầu giường cô Trần Hà kia sẽ nhớ lại …
_Ta k muốn cô ấy nhớ lại…sẽ chỉ thêm đau khổ hơn giờ chúng ta đã là con người…thì sống đến già rồi chết …ta k mong gì hơn cả
_Tiểu thần xin lui ( Khải thấy Hà đi ra ông ta đứng dậy )
Khải: Em đi đâu vậy
_Đi đun nuóc để sáng mai bà dậy rửa mặt …à mà sao a chưa về đi
_Tôi thích em …( Hà đỏ mặt đi vào bếp lấy xô ra giếng múc nước) để tôi làm cho…( Hà quay đi cười tủm)…ra hiên thấy chiếc lắc tay rất đẹp Hà cầm lên lắc …lắc…lắc…
_Cái này của anh Hả cẩn thận k quên ( Khải chạy vội ra xua tay)…
_Đừng lắc ( Hà thấy hình ảnh 1 cô gái nhẩy lên vai 1 người đàn ông rồi hôn…hình ảnh Hà đi tu rồi bị đâm chết dưới cây hoa Tử Đằng )
_Cô gái đó …giống tôi vậy…còn chàng trai đó sao giống anh vậy ( Đột nhiên rơi nước mắt)…sao tôi thấy đau lòng thế này ( Hà vỗ ngực rồi khóc như đứa trẻ bị dành kẹo) đau lòng…đau lòng đến thế này…( cơn mưa trút xuống Khải lấy áo che cho Hà …) tôi đã từng che cho anh ntnay bao giờ chưa…( Khải cười nhăn mặt)
_Chúng ta sẽ mãi bên nhau dc k em …hãy quên chuyện đó tất cả đi
_Tôi rốt cuộc là ai …
_Là người mà ta yêu…yêu đến cả ngàn năm…
(N): Phạm Khang nhìn xuống dưới rồi dùng thuật làm ngã Khải gần Hà hơn…ông ta khiến Hà nhớ lại toàn bộ kí ức ở kiếp trước…
Thanh Xà: Thần cũng nghĩ nhớ lại sẽ tốt hơn
_Ông ta chờ cô ấy rất lâu rồi không thể để tình yêu của họ bị lãng quên …họ có 1 tình yêu thật sự đẹp…Hoa Đán lại mang thai đứa thứ 5 rồi phải không?
_Dạ vâng tiểu thần thấy nhà cửa ít con cái quá nên …( Khang cươi Hoàng Tử chạy vào)
Hoàng Tử: Phụ thân ơi mẹ đến bao giờ về ạ con nhớ mẹ lắm ( Khang đổi sắc mặt)
_Có thể sẽ k về nữa con ạ…
_Phụ thân nói dối con…người nói mẹ nhất định sẽ về …con chờ lâu lắm rồi …con nhớ mẹ ( Hoàng Tử chạy đi Vua nhăn mặt)
Thanh Xà: Tiểu hoàng tử còn nhỏ nên điện hạ đừng giận
_Đúng là ta đã nói dối con mình…sau ngày cưới của Vương Khải ta sẽ chết…khi ta chết rồi hãy bảo vệ con của ta lên ngôi an toàn
_Kìa điện hạ
_Ta sống đủ rồi …
Vương Khải và Hà quyết định cưới …lễ cưới diễn ra tại Phủ Sinh Tử…đột nhiên Vương Khải thấy nóng người…đôi mắt đỏ lên …ông ta cố kìm chế …k thể nào…mình k thể lại…( ông ta ngã quỵ rồi biến thành con rắn đỏ to lớn Hà đi tới vuốt vuốt)
Hà: Là số mệnh rồi anh k thể từ bỏ dc huyết rắn trong cơ thể anh được
_Ta k muốn làm rắn ta muốn làm người
_Dc rồi em biết rồi ngoan ( xoa xoa đầu rắn) chúng ta vẫn sẽ ở đây bên nhau mãi mãi ( Hà hôn lên môi rắn)
_Đừng hôn ta chưa đánh răng ( Hà bật cười)
_Con rắn ngốc …
_Ta lăn tăn quá không biết Trần Hương đó ra sao …
_Duyên số do ý trời chúng ta k thể thay đổi kiếp đó của em là 1 cô gái thế nào xinh k
_Y như em vậy không khác gì
_Vậy thì lay động Phạm Khang quả k dễ …
(N): Vua gấp chăn gọn gàng trên chiếc giường rồi đóng cửa lại…
Thanh Xà: Điện hạ ( Thanh Xà khóc)
_Ta đi dự lễ cưới của họ mà sao lại khóc như đưa đám vậy
_Sau lễ cưới điện hạ …sẽ ra đi tiểu thần sống sao đây…
_Nếu Hoa Đán k còn ngươi có muốn sống tiếp hay không…ta chán cuộc sống dài đằng đẵng này rồi…(Phạm Khang biến mất)…
Tới Phủ Sinh Tử hoa Tử Đằng nơi đây đã có mùi thơm trở lại…Phạm Khang dẫm lên những cánh hoa…ông ta ngồi lặng lẽ khi thấy Vương Khải trong bộ vest lịch lãm cười rạng ngời…Đông Tây Nam Bắc bốn đệ tử kiếp này của ông ta cũng đều xuất hiện để chúc mừng cho Khải…
Khải: Cúi chào đi …đây là Vua tộc xà ( bọn họ cúi đầu)
Khang: K cần lễ nghĩa vậy bắt đầu đi…
Đông: Xin mời cô dâu xinh đẹp Trần Hà bước vào lễ đường( Hà trong chiếc váy cô dâu cười rạng ngời Phạm Khang vỗ tay chúc phúc cho họ sau ngàn năm đã tìm thấy nhau)…
Khải: Ta yêu em Trần Hà ( Hà bật khóc ôm cổ Khải dưới tán cây hoa)
Nam: Yên để đây đọc cho mà nghe bức thư ngày cô đi tu ý Lão Vương viết rằng ( Khải với tay tờ giấy Nam thụt lại)
Khải: Này ta cấm đấy …( Khang làm Thuật khiến Khải k đi được)
Khang: Đọc đi cô dâu phải nghe tâm tư của chú rể 1 chút …( Khang đứng dậy đi tới chỗ cây cầu nơi ông ta ngồi nói chuyện với Hương khi ở đây)…
Nam: Bóng đêm lạnh lẽo dài ngàn năm…càng khiến nỗi nhớ đong đầy như sông…hương thơm của em tan nhẹ vào trong nước…duyên trời lạnh lùng để chúng ta gặp nhau
Khải: Thôi im đi
Hà: Kệ đọc tiếp đi
Nam: Tóc đã từng pha sương vì năm tháng dài đằng đẵng chờ em …ta muốn sánh đôi bên em đời đời kiếp kiếp ( Khang đỏ mắt nắm chặt thành cầu) vượt qua sinh kiếp nào khó bằng tình kiếp …năm tháng qua đi làm khô dòng lệ ( Hà bật khóc)
Khải: Thôi đừng đọc nữa cô ấy khóc rồi ( Khang nhắm mắt nhớ khi cùng Hương nấu bữa sáng …cùng nắm tay trên xe buýt che cho nhau từng tia nắng…tựa vai nhau cắm những lẵng hoa rạng ngời) …
Nam: Từng cánh hoa rơi lạnh lẽo kiếp trước vì sao em lại buông tay…để hôm nay lòng ta đau mênh mang ( Khải buồn bã nhìn Khang …khang ôm tim gồng đỏ măt)…đột nhiên cánh cửa mở ra …
Khải: Kp ta bảo k ai được vào sao …( 1 cô gái chạy vào đưa cho Hà chiếc ví tay bị quên )
Hà: Người ấy của điện hạ đến rồi ( Khang bật khóc khi thấy cô gái đối diện là Trần Hương vs nụ cười tươi)
Hương: Của cậu để quên này xin lỗi vì bh mới mang tới được…
Khải: Trần…Trần Hương…
_Mọi người biết tên tôi ạ…quý hoá quá có rảnh mọi người đén quán cafe chúng tôi ủng hộ nha ( Hương đi qua Khang giữ tay)
Khải: Này sao anh k thấy cô ấy
Hà: Ý trơi để em tìm thấy cô ấy chỉ là tình cờ khi hôm trc em đi uống cafe…vì uống máu của anh rồi nên em đâu phải người thường nữa …em có thể nhận ra kiếp của em …nhưng cô gái đó k phải là chết rồi đầu thai chỉ là ai đó đã làm cô ấy quên đi mọi chuyện thôi…
Khải: Đôi ý khổ thật hơn đôi mềnh em yêu nhỉ
Bắc: Thằng Nam mày đọc nốt đi tao còn ăn cỗ đọc mãi k xong
Đông: Đưa đây đọc nốt :” Ta mong đến ngày gặp lại chỉ cần thấy ánh mắt nhau em sẽ nhận ra ta)
Nam: Đấy Hà có nhận ra lão vương đâu ( Hà gõ đầu còn Hương rơi nc mắt khi thấy Khang…cả hai rơi nc mắt nhìn nhau)
Hương: Chúng ta quen nhau không?
Khang: Không ( buông tay)
_À vâng xl k hiểu sao lại khóc ( Hương chạy đi)
Khải: Ơ sao k giữ cô ấy lại…
Khang: Tim tôi đập nhanh quá k thở nổi
Khải: Zơi ạ đúng là cô ấy đấy ( Bà bà xuất hiện khiến cả đám giật mình)…
Bà Bà: Người còn muốn chết nữa hay không…???
_Bà đã cứu cô ấy k thể nào
_Kp ta cứu mà chính cậu đã cứu phong ấn ngôi sao lên trên cô ta …điện hạ quên rồi sao ( Khang chợt nhớ ra) cô ấy khi nhẩy xuống đó nghĩ tới nơi hai người nắm tay nhau là dưới gốc Tử Đằng trắng của ta…sáng ta dậy thấy nằm ở đó…cô ấy tỉnh dậy nói muốn quên điện hạ và ta đã giúp
_Cô ấy nói nếu có kiếp sau sẽ k yêu ta nữa …chưa gặp thì nhớ gặp rồi ta lại sợ…
Bà Bà: Sợ con khỉ gì điện hạ k bằng Vương Khải ta nói thật ( Khải vuốt râu tự mãn Hà Lườm) ông ta chịu đối đầu vs mọi thứ còn ông chỉ âm thầm chịu đựng cô ấy sao biết dc …đi đi hãy làm lại…
_Được không bà bà
_Được ( Vua cười rồi biến mất)
Khải: Xong rồi động phòng thôi
Bà Bà: K ăn cỗ à
_Không ( Bế Hà lên) mn ăn đi ta đi ăn cái khác
Hà: Này dạo này bạo mồm gớm đấy nhé
Khải: Đông tiếp khách đi …( Nào có ai ngoài bà bà)…
Hương thấy chóng mặt kí ức hiện lên…Hương lắc đầu…cô thu dọn đồ đạc…Khang hiện lên Hương sợ rơi túi sách…
Hương: Tôi k quen anh chính a nói vậy mà
_Ta nhớ em Trần Hương ( Khang dựa đầu vào vai Hương) ta đã sai rồi …ta sẽ chết ta đã quyết định chết rồi
_Không dc ( nói lớn)
_Em vốn k có quên đúng không …ta nhận ra ngay khi em nhìn ta rồi …
_Tôi….tôi k hiểu a nói gì …tôi phải đi đây ( Khang nắm tay rồi biến tới Huyết cung bế Hương lên nằm lên chiéc giường quen thuộc Khang Tự ra tay khiến thân thể đứt hết gân rồi ngã quỵ)
_Em k cần ta cũng dc nhưng con nhớ em …hãy gặp con chỉ 1 lần thôi thằng bé đã lớn lắm rồi …ta xin em …( ộc máu mồm) ta phải đi rồi ( Hương lắc đầu)
_Em k muốn tnay đâu…k muốn ( Hương gào lên ôm Khang ) em tha thứ cho anh mà…em tha thứ mà Phạm Khang…( gào lên) em k có quên anh và con…em k có quên…em chưa bh quên chỉ là em k muốn đối diện…em uống thuốc bà bà cho nhưng vẫn k quên dc anh…em thật sự k có quên anh mà Phạm Khang…đừng làm em sợ ( Vua năm tay Hương)
_Ta ngủ đây…ta xin lỗi em …( Khang nhắm măt buông tay)
_Không… Phạm Khang…( Thanh Xà xuất hiện )
Thanh Xà: Điện hạ đã tự sát rồi ngài ấy đã định săn hnay phải chết vì quá nhớ thương cô….
_Không đâu Phạm Khang ( Hương ôm Khang biến mất) em tu luyện dc rồi từ giờ chúng ta có thể nắm lấy tay nhau đi thật xa…đi mọi nơi ( ôm Khang dưới gốc tử đằng) ..đi đến nơi đâu anh muốn…em k giận anh nữa…k giận chút nào…không giận…anh mở mắt nhìn em đi tại sao gặp lại em anh lại tnay …em ghét anh Phạm Khang mở mắt nhìn em đi anh …100 năm em luôn âm thầm nhìn anh và con từ xa …nhìn anh khóc nên em đã k kiềm chế dc và lao vào phủ sinh tử…Phạm Khang anh nhìn xem hoa anh trồng năm nay lại nở đẹp lắm rồi…em biết anh yêu em rồi …em từng nói đến khi anh muốn chết vì ai đó vậy đó mới là yêu…em biết rồi vậy thì mở mắt ra đi ( Hương gào lớn) Phạm Khang…em xin anh nhìn em đi Phạm Khang…( Bàn tay đột nhiên nắm lấy tay Hương)
_Em tha thứ cho ta thật rồi sao
_Anh…tại sao anh ( Khang ôm ngực)
_Ta đau đớn quá chắc mới ngất đi thôi
_Vậy để em đi nấu gì đó cho anh ăn nhé ( Khang sờ lên má Hương)
_Ta xin lỗi vì đứa con …tại ta
_Chuyện qua rồi …anh k sao là dc rồi ( Hương ôm cổ Khang)
(N): Vương Khải ngồi cười
Hà: Sao anh cười mãi vậy
_Phạm Khang hắn dùng khổ nhục kế kinh khủng thật …giả chết cơ đấy
_Anh bầy cho anh ta đúng
_Uk ( Với tay Hà quàng vào cổ)
_Chúng ta đi làm từ thiện thôi…anh sẽ dành cả đời để làm từ thiện …và anh muốn có con thằng ranh Phạm Khang con nó lớn đùng rồi đấy …( Vồ hồn Hà liên tục)
_Này…này…rồi mà…
Trần Hương đi qua hoa viên thấy Huyền …Huyền ngạc nhiên bám vào chân Hương
Huyền: Điện hạ đâu rồi xin cô cho tôi gặp điện hạ ( hoảng loạn như bị điên)
_Cô ta sao vậy
Cung nữ: Điện hạ nói k cho cô ta chết để cô ấy sống trong sự ghẻ lạnh …nthe còn đau hơn là chết ( cung nữ cúi đầu)…
_Đưa cô ta đi uống nước vong tình…và hãy thả cô ta xuống nhân gian…
Vua: Khoan đã sao em lại nhân từ vs cô ta vậy
_Đấu qua đấu lại cuối cùng sẽ chỉ làm tổn thương…cô ta do quá yêu anh mà thôi…( Vua xoa đầu Hương rồi nắm tay Hương)
_Cám ơn em cô gái có trái tim bao dung…chúng ta đi đón con thôi …
_Vâng ( Vua quàng vai Hương họ tay nắm tay đi trong hoa viên)…
3 tháng sau đi dự tiệc đầy tháng của con Hoa Đán …
Khải: Này Hoa Đán sao k tổ chức ở tộc xà lại đến phủ sinh tử vậy
Hoa Đán: Tình cũ k rủ cũng đến mà ( Khải giật mình)
Khải: Ta xin em …
Hà: Mau giúp bày biện đi 3 đệ tử yêu quý của anh cùng vợ đến bây giờ đấy
_Vâng a làm đây ( ngoan như cún Hà Cười)…
Hương: Này làm thế này có nhiều quá không???
Hoa Đán: Anh là phải hoàng tráng chứ lị
_Biết thế nhưng nhiều quá rồi bảo nhà bếp dừng nhé ( Anh Huy và Bạch Xà tới)…
Hoa Đán: Thanh xà anh mang ghế ra săp đi ở đó buồn vậy
Thanh xà: Anh hiểu tại sao em muốn làm ở đây rồi ( Ghen)
Hương Và Hà: Thôi đi ông tướng ạ 5 đứa rồi còn ghen gì ( đồng thanh rồi nhìn nhau bật cười)…
Khải và Khang ngồi bóc hành tây nước mắt ngắn dài
Khang: Chinh chiến xa trường cũng k có loại đạn nào cay thế này
Khải: Ta vẩy tay có kẻ sợ ấy vậy mà bh sợ cái quả tròn tròn trắng trắng này đến vậy…
Hoàng Tử: Mẹ ơi bố và bác Khải khóc
Khải: Vớ vỉn ta khóc bh có thích váy công chúa k
_Cháu con trai mà
_À nhỉ nhìn ẻo lả tưởng con gái …đúng là bố nào con đấy ( Khang vứt hành tây)
Khang: Này ta ẻo lả bao giờ
_K ẻo lả mà ta bóc 5 củ rồi mới bóc dc 2 à ( tranh cãi suốt ngày)…
Lúc ăn mọi ngươi Đông Bắc Nam và vợ cùng Hoa Đán ❤️ Thanh Xà,Bạch Xà ❤️ Huy, Vương Khải ❤️ Trần Hà,Phạm Khang ❤️ Trần Hương …nâng ly dưới tán hoa Tử Đằng…vừa nhấp môi Hà và Hương cùng nôn oẹ…
Bạch Xà: K lẽ ( Với tay bắt mạch cả hai )
Nam : có thai rồi ( Khải và Khang rụng dĩa)…
Khải: Thật ư
Khang: Thật sao
Nam: Nhìn là biết chúc mừng hai sư huynh
Khải: Láo nào …mình ơi Hà ơi …Hà của anh ơi
Hà: Thôi nghe thấy ớn ( Khải ra bế Hà lên vụt lên tán cây ngồi)
Khải: Cám ơn em vì tất cả …cám ơn con…
Khang lại gần Hương năm tay…
Hương: Em có thai rồi
Khang: Ta mừng quá kb nói sao …Nam thưởng cho ngươi 10 hộp kim cương
Hoa Đán: Lần nào Hương có thai ông ta cũng thưởng kim cương nhỉ ( Khải Bế Hương ngồi dưới tán Tử Đằng)…Khải ngồi bên trên Khang ngồi bên dưới …Bà Bà ra bảo cả đám
Bà Bà: Cười lên tự sướиɠ cái nào ( ai nấy tạo dáng các kiểu để chụp)…Hoa Đán lại nôn oẹ..
Hoa Đán: K lẽ mình cũng ( Mn đồng thanh)
_Thôi xin hồn …
Hoa Đán : Thanh xà em sai khi sinh nhiều con ư ( khóc lóc)
_K em k sai ta sai ( mn thở dài) …
Bà Bà: Vậy là lũ trẻ đã dc ở bên nhau…dẫu giọt nước mắt có xoáy đến kiếp nào …xoáy đến đâu họ vẫn có thể tìm thấy nhau…duyên trời đã định sẵn đừng bỏ lỡ khi trái tim còn nhịp đập là còn yêu thương….
The End
_
_
– [ ]
---------