Chương 22: Tan
Hoa rơi bên khung cửa len vào bàn ăn …Phạm Khang cầm tay tôi bắt lấy cánh hoa…tôi cười tươi…Vua tựa đầu vào trán tôi…Vua: Tử Đằng sẽ là loài hoa mãi bên em dù sau này em ở đâu chỉ cần em nhớ hương vị tử đằng thì ta nhất định sẽ thấy em …
_Hoa này hiếm mà với lại ở phủ sinh tử hoa k thơm như ở đây
_Vì chủ nhân của cây hoa đó đã chết cánh hoa nơi đó chỉ như 1 cái xác k có hồn…( tôi lặng yên)…
(N): Phu nhân đến cổng Tây Cung mặt lầm lỳ
_Mau mở cửa
cung nữ: Dạ vâng ( sợ sệt Triệu Tây chạy ra)…
Triệu Tây: Tham kiến nương nương
_Hoàng Tử đâu
_Dạ hoàng tử nào ạ …
_Còn chối cãi ngươi cả gan bắt hoàng tử …
_Tiểu thần k có phu nhân ( Phu nhân nhìn ánh hào quang của con vua bên trong liền đẩy Triệu tây ra đi vào )
_Vậy đây là gì ???
_Tiểu thần định đưa hoàng tử đến để bế ăm nhưng đã trả vυ' nuôi rồi mà …( cô ta ấp úng)
_Người đâu bắt cô ta lại…bất kì kẻ nào ám hại hoàng thất đều tội chết uổng công ta nghĩ ngươi ngoan ngoãn…
_Tiểu thần k có bắt hoàng tử mà xin phu nhân làm chứng thật sự k có bắt mà…k hiểu tại sao hoàng tử lại nằm ở đây…
Tôi chạy tới Triệu Tây bò ra chân tôi…bám vào chân…
_Tôi k có bắt hoàng tử mới đầu tôi định bắt hoàng tử nhưng sau đó tôi nghĩ lại nên thôi…thật sự kp tôi có kẻ đã ám hại tôi Trần Hương cô phải tin tôi…
_Cái này…phu nhân xin đièu tra thêm con cũng nghĩ k dại gì mà Triệu Tây bế Hoàng Tử về để bị lộ cả
_Đúng vậy kp tôi chắc chắn có kẻ đổ vạ cho tôi…
Phu Nhân: Bắt cô ta lại sai hay đúng chờ xét xử sẽ rõ …ta đưa hoàng tử về đâu cháu ta hoảng sợ rồi…( đột nhiên cung nữ của Tây cung lao vào đâm tôi thì …phập…Trần Huyền đỡ hộ tôi nhát dao )…máu chảy xuống chân
Huyền: Mau đi đi
Phu nhân: Bắt nó lại
Tây: K đúng cô ta là mới tới kp ngươi của tôi
Phu nhân: Ám sát nữ nhân của điện hạ ngươi đáng muôn chết…
Tây: Kp con mà phu nhân…
Tôi đỡ Huyền…máu đầy tay tôi…
Tôi: Ai đó làm ơn giúp cô ấy đi ( Vua xuất hiện bế Huyền lên) cô ấy đã đỡ dao cho em…
Vua: K sao đâu nín đi ( Vua dùng pháp lực của mình trị vết thương cho huyền vì là con người nên có thể dễ dàng điều trị)…
Huyền: Cám ơn điện hạ ( yếu ớt )
Tôi: Cám ơn cậu đã che giúp mình cậu thật sự là 1 cô gái tốt…
Thanh Xà: Điện hạ Triệu Tây luôn mồm nói k làm gì cả cô ta kêu bị oan …
Điện Hạ: Hành hình bh cô ta nhận tội thì thôi ( vua tức giận)
Tôi: Điện hạ càn điều tra thêm
Huyền: Cô ta suýt đâm chết cậu vậy còn bảo vệ cô ta nữa sao dc
Vua: Truyền lệnh hành hình…
3 tháng trôi qua để tỏ lòng biết ơn của mình tôi đã để Trần Huyền lại trong huyết cung để chăm sóc…
Huyền: Mình khỏi rồi cậu k cần chăm sóc vậy đâu
_K sao cậu có ơn mà…hơn nữa thân thể cậu là con người sao có thể chịu đựng được chứ…ở đây linh khí tốt hơn bên ngoài mà
_Hoa tử đằng thật đẹp …
_Đúng vậy rất đẹp ( Tiếng gọi bên dưới)
Vua: Trần Hương…( tôi thò đầu xuống) xuống đây
_Em nhẩy nhé ( vua gật tôi trèo ra nhẩy xuống Vua đứng bên dưới đỡ tôi xoay 1 vòng bên cánh hoa )
_Nặng quá ( tôi đấm vào ngực)
_Hỏng hết cả lãn mạn…có chuyện gì vậy ạ
_Cô gái đó khoẻ rồi đấy sao em cứ giữ lại làm 3 tháng ta k dc gần em rồi
_Xì mới thế đã lầm bầm rồi để em tặng người 1 khúc nhạc nhé
_Được ( vua cười tươi hoa rơi xuống tôi kéo đàn rồi nhìn vua) này bài gì loạn nhịp vậy …( vua đứng dậy ghé má Hương cầm tay cùng kéo đàn)…
(N): Bên trên Trần huyền nhìn rồi buồn bã nắm chặt tay…
Tối hôm đó khi tôi và Trần Huyền cùng ngủ cô ấy bảo tôi
_Mai nấu canh gà nhé mình thèm quá …mai mời cả điện hạ đến ăn cho vui …vì mình ở đây nên có lẽ người ít tới…
_Uk mai mình nấu nhé ( tôi vừa nói vừa nhắm mắt…) Hôm sau tôi nấu canh gà rồi mời điện hạ…điện hạ vừa ngồi xuống bàn ngửi thấy canh gà liền thấy khó chịu….
Vua: Em kb cái này kị vs ta hay sao ( đúng lúc phu nhân bế Hoàng Tử qua)
Phu Nhân: Sao vậy trời ơi canh gà ( phu nhân hất đổ bát canh) ngươi rốt cuộc muốn hại chết điện hạ hay sao…có biết dòng họ huyết kị nhất là canh gà không???
Vua: K sao đâu chỉ vì 1 bát canh mà khiến ta chết dc người nói quá r ( vua bịt mồm chạy đi )…
Phu nhân: Đúng là cô k dc điêm gì đến ck mình kị cái gì cũng kb nữa …ấu trĩ…ngu dốt… ( tôi cúi đầu nhặt mảnh vỡ trên nền)
Huyền: Tại mình thích ăn canh gà…phu nhân lại nặng lời rồi…
_K sao do mình dung là mình kb người kị cái gì…mình cũng chưa bh hỏi người muốn ăn gì…
Chiều xuống tôi ngồi buồn dưới gốc tử đằng Vua biến ra trước mặt
Vua: Sao buồn vậy mẹ ta lại nói gì ???
_K có đúng là em kb anh kị vs món gì k nghĩ kén ăn vậy
_Ta k kén ăn mà tộc rắn chúng ta kị nhất là gà…nên ngửi mùi thôi ta cũng buồn nôn rồi…ngửi lâu khéo sẽ nguy hiểm
_Thật ạ ( vua vuốt má)
_Ta đùa thôi em cứ nấu gì em thích như khi dưới trần là ta sẽ ăn …gì cũng dc trừ gà…
_Món đó ngon mà ( Vua cười)
_Ta chờ em ở tẩm cung đêm nay nhé ( tôi đấm vào ngực vua nhăn mặt)
_Đau ạ em xl k cố ý
_Ta đùa đấy sao đau được…ta đi nhé ( Vua biến mất tôi quay lại thấy Huyền đang đứng khóc)
_Cậu sao vậy
_Mình …mình muốn dc như cậu có 1 danh phận để k ai coi thường mình…
_K đâu k ai có thể coi thường cậu được
_Cậu có thể trả ơn mình cứu cậu dc k
_Dc cậu nói đi mình sẽ làm
_Hãy giúp điện hạ sủng hạnh mình chỉ 1 lần thôi ( tôi ấp úng) mình xin cậu nếu k dc thì mìn sẽ bị gϊếŧ sớm hay muộn thôi
_k đâu sẽ k sao đâu mình sẽ xin cho cậu
_Thời gian của mình k còn nhiều chỉ cần điện hạ cắn mình thì mình đủ mãn nguyện rồi…cậu có thể mà m xin cậu …mình k tranh giành hay gì cả mình xin thề …mình nói sai sẽ ( rút con dao) mình sẽ tự mổ bụng mình…( tôi thở mạnh) mình k còn chỗ để vè cha mẹ đã mất hết …ở nơi này bị ghẻ lạnh…mình thật sự hết cách ( huyền ngồi bịch xuống chân tôi…nc mắt tôi rơi vì bối rối…tôi gật)
_Chỉ cần người cắn cậu thôi là dc phải k
_Đúng vậy chỉ cần điện hạ làm vậy thôi rồi mình có thể tìm dc 1 ng để yêu ở nơi này sống 1 cuộc sống trọn vẹn mãi mãi rồi…
_Cậu chuẩn bị đi ở tẩm cung của điện hạ đêm nay…
_Cám ơn cậu ( tôi đi lảo đảo nhìn huyền ăn mặc đẹp người thơm phức)…
_Dc chưa xl đã làm cậu buồn
_Mình chỉ trả ơn đã cứu mình mà thôi …cậu đi đi …( Huyền quay đi đóng cửa tôi đứng dậy nuối tiếc rồi ôm đầu)…mình làm vậy là sai hay đúng …điện hạ sẽ thế nào
(N): Vua thấy 1 bóng cô gái choàng áo đứng bên ngoài cửa ông ta cười rồi nhận ra kp Hương…
Vua: Ngươi là ai ( đứng bên trong cửa)
_Em là Trần Huyền …đêm nay đến đây hầu hạ người theo lời dặn của Trần Hương…
_Lời dặn …( Vua nhăn mặt biến mất đến huyết cung thấy Hương đang ôm đầu)
Vua: Rốt cuộc chuyện đó là tnao
_Hãy giúp cô ấy em muốn trả ơn cô ấy
_Vậy thì lquan gì đén chuyện qua đêm vs ta
_Cô ấy là con người chỉ cần điện hạ sủng hạnh 1 đêm cô ấy có thể sống dc lâu thêm…
_Em điên rồi …em chấp nhận trao đổi ta để trả ơn vậy em coi ta là gì???
_Chỉ 1 đêm thôi
_1 đêm cùng người pnu khác vậy em k ghen k tức nếu ta ở bên người pnu khác hay sao…???
_Em thật sự hết cách đó là cô ấy muốn
_Đủ rồi im đi …ta đã hiểu ta trong lòng em chẳng là gì …có chăng chỉ là bố của con em mà thôi …( tôi khóc lắc đầu Vua biến mất tôi ôm nhưng chỉ còn những cánh hoa)…
_Em yêu anh và k muốn san sẻ …em k muốn nhưng em đã sai rồi…em xl …cô ấy nói chỉ 1 đêm thôi mà ( Vua đứng bên ngoài cắn răng ông ta bước đi lảo đảo mất hồn)…
(N): Về đến tẩm cung thấy Huyền vẫn đang ngồi bên ngoài xoa xoa tay vì lạnh
Huyền: Người về rồi ( cười Vua quay sang nhìn rồi thấy nụ cười giống Hương ông ta bế lên ) điện hạ em chỉ muốn ở bên người 1 đêm cho trọn vẹn thôi dc k ( Vua k trl bế vào trong)…
Tôi gạt nc mắt chạy ra ngoài chạy tới tẩm cung thấy nến đã tắt…tôi ngồi bịch xuống hiên…Điện Hạ…em đây mà…em sai rồi…em ở đây mà …người có nghe thấy em nói không ( lắc tay rung lên hoa vẫn rơi)…tôi ngồi ôm mặt khóc giọt nc mắt muộn mang…em ở đây cơ mà điện hạ… Trở về cung tôi như kẻ mất hồn…
Bạch xà: Sao đi đâu vậy anh Huy nói làm món này mang đến cho em này
_Bạch Xà…em sai rồi…em sai rồi
_Sao vậy… kìa sao khóc vậy có chuyện gì…em nói chị nghe xem nào…Trần Hương ( tôi ngất ngã gục trên sàn)… Dã 3 tháng nữa trôi qua hnay trời phủ đầy tuyết điện hạ kể từ ngày đó cũng không đến chỗ tôi nữa…
Hoa Đán: Đùa nghĩ đi nghĩ lại sao em dốt vậy chị nghĩ đi nghĩ lại có gì đó khúc mắc mà mãi k nghĩ ra được…con bé Trần Huyền đó k đơn giản đâu…
Bạch xà: Bh cô ta cũng đóng cửa trong phòng k ra ngoài…thật kb là ly do tại sao…
Cung nữ: Mn nói đêm nào cô ấy cũng tới tẩm cung hầu hạ điện hạ ( Bạch xà nháy mắt )
Tôi cúi đầu cười…lỗi do em mà…em muốn đi thăm 1 người
Hoa Đán: Ai vậy
_Triệu tây
_Này sao tự dưng đi thăm cô ta… này…
Tôi sách làn hoa quả cùng chút đồ ăn xuống dưới ngục… triệu tây bị nhốt dưới bể nước tay bị xích…
Tây: Trần Hương… tôi vô tội mà xin hãy tin tôi
_Cởi trói cho cô ấy đi tôi đâu ta sẽ chịu ( Tây ngồi khóc ròng) ăn đi chắc cô đói rồi ( Tây vs bánh ăn như chết đói)
_Tôi thật sự k có làm mà…thật sự k có làm Trần Huyền chính cô ta đã hãm hại tôi…cô ta để tôi bị tội
_Tại sao cô lại nhắc trần huyền ở đây
_Cô ta chính là kẻ đưa Hoàng Tử vào cung của tôi…tôi ngửi thấy mùi của cô ta và cũng chính cô ta đã đưa cung nữ đâm cô đến giờ tôi nhớ ra có lần thấy cung nữ đó nc vs cô ta
_Chắc kp đâu cô nhầm rồi ( tôi hoang mang đứng dậy)
_Trần Hương cô phải tin tôi nhất định phải tin tôi…cô ta kp người tốt đâu chính cô ta đã ám hại tôi…cô ta đã loại được tôi rồi đừng để cô ta đến gần điện hạ…( tôi bc lên trên mà thấy tim đau nhói)… k thể nào mình k thể nào bị lừa nvay đc …cô ấy kp là người như vậy …( tôi đi ra hoa viên rồi thấy hoa mắt ngất…)
(N): Vua đang nc vs các quan từ bên kia bờ ông ta vụt biến mất khi thấy Hương ngất…
Vua: Em sao vậy Trần Hương mở mắt nhìn ta mau ( Vua vội vàng bế vào cung)…
Y: Chúc mừng điện hạ tiểu chủ đang có thai rồi ạ ( Vua vuốt má Hương)
_Tăng 10 hộp kim cương
_Tạ ơn điện hạ…
Vua: Người đâu sao tiểu chủ gầy vậy…các người k chăm sóc tốt chủ nhân của mình hay sao?( cung nữ run sợ)
_Dạ tiểu chủ ăn rất ít có hôm còn bỏ bữa và đêm …
_Đêm làm sao nói…
_Đêm hay khóc ạ ( Vua nhắm mắt)
_Dc rồi lui đi …( Thấy Hương mở mắt ông ta quay đi Hương nắm tay) em có thai rồi
_Điên hạ em sai rồi …em sai rồi
_Sai đúng giơ cũng đã quá muộn rồi ( Phu nhân đi vào)
Phu nhân: Điện hạ chúc mừng điện hạ Trần Huyền cô ta có thai rồi ( tôi vội buông tay vua)…
Vua: Ta…
_Người đi đi …
Phu nhân: Có chuyện gì vậy Trần Hương sao vậy con
Thanh Xà: Cô ấy cũng có thai phu nhân báo chả tế nhị gì
_Ta nao biết …cái này Trần Hương con có thai lâu chưa ( Vua biến mất tôi cúi đầu khóc) ô sao ta hỏi lại khóc…
(N): Vua đấm tay vào cây cổ thụ ngàn năm
_Chết tiệt…ta và cô ta chỉ 1 lần tại sao cô ta lại có thai được
Thanh Xà: Thần thấy dc linh khi trong bụng cô ta rồi điện hạ…việc này là vc rất bt của vua thôi ạ…
_Ngươi k hiểu dc …mãi mãi k hiểu dc nỗi lo lắng trong lòng ta…ta sợ sẽ mất cô ấy…
Tôi đi dạo trong hoa viên cùng hoàng tử thì gặp Trần Huyền…
Huyền: Cậu khoẻ không
_Mình khoẻ còn cậu
_Mình đang nghén nên k khoẻ cho lắm
_Vậy à mình đang định đi thăm triệu Tây cậu có muốn đi cùng k ( cô ta ấp úng)
_Tại sao mình lại phải đi thăm 1 kẻ điên như cô ta…
_Đúng vậy cô ta điên đến mức cứ luôn kêu bị oan rồi còn nhắc đến tên cậu ( Huyền lảo đảo)
_Mình xin phép đi trước …( cô ta đi qua tôi đổi sắc mặt)
_Cung nữ đi điều tra xem Trần Huyền có quen biết gì vs cung nữ định đâm ta hay không? phải làm thật nhanh gọn…ta muốn biết càng sớm càng tốt
_Vâng tiểu thần hiểu…
Tôi đứng nhìn cánh hoa rơi rồi nghe cung nữ xì xào…
Cung nữ: Nghe nói điện hạ bh chiều Trần Huyền lắm tối nào cũng nấu đồ ăn cho cô ta…( tôi cười nhẹ)
_Đúng vậy nấu ăn sở thích của người …
(N): Trần Huyền về đi đi lại lại
_Nếu cô ta nói cho điện hạ biết chắc chắn điện hạ sẽ hỏi Triệu Tây khi đó tất cả sẽ bại lộ
Cung nữ: Nghe nói cô ta cũng đang có thai r ạ
_Để ta tính…giờ chỉ còn cách 1 là ta sống hai là cô ta…Trần Hương nếu mày biết yên phận 1 chút thì tao vẫn sẽ để cho mày sống nhưng do mày ép tao…Thời gian cứ trôi qua hôm nào tôi cũng kéo đàn cho con trai mình nghe và cho cả đứa nhỏ trong bụng… bên rừng Tử Đằng… Hoa vẫn rơi …người vẫn đợi…tôi cười buồn bã…
(N): Vua đứng phía xa nhìn ông ta định bc tới rồi lại thôi …
Thanh Xà: Điện hạ sao người k bc tới cứ cố chấp nvay e rằng sẽ làm nhau thêm tổn thương…
_Bây giờ có đứng trc mặt nhau cũng kb nói gì thà cứ để thời gian xoá nhoà đi sẽ tốt hơn ( Vua nói mắt đỏ lên)…
Cung nữ báo cho tôi về Tràn Huyền…
_K có bất kì thông tin nào về cung nữ ý chỉ biết cô ta từng có 1 đêm ngủ chung phòng vs Trần Huyền khi cô ta còn ở khu hay giặt giũ…
_Chỉ 1 đêm
_Đúng vậy tiểu chủ ngay sau khi đâm trúng Trần Huyền cô ta đã tự cắn lưỡi chết…( cung nữ bên cung Trần Huyền sang mời)
Cung nữ: Nghe nói tiểu chủ cũng mang thai mà điện hạ lại đích thân làm canh cho tiểu chủ bên tiểu thần nên có ý mời người sang cùng thưởng thức…
_Được ta sẽ sang ( tôi đứng dậy đi sang cung Trần Huyền thấy cô ta ngồi sẵn chờ)
Huyền: Đến rồi sao cậu ngồi đi
_Cậu cũng ngồi đi k cần khách sáo…
_Điện hạ hnao cũng nấu nhiều canh quá nên tôi k ăn hết cậu qua ăn cùng mình vui lắm
_Trần Huyền này cô gái đi cùng cậu khi cậu làm tạp dịch hình như là cô gái đâm mình thì phải ( Huyền rơi bát canh)
_Cậu nhìn làm rồi mình đâu có quen cô ta k có quen
_Mình đâu có nói cậu quen chỉ nói cậu đi cùng thôi mà…sao phải sợ hãi vậy
_Đâu có k có …( tôi đúng dậy nhặt mảnh vỡ cùng)
_Mình đang định mời điện hạ tới hỏi Triệu Tây cô ta cứ khăng khăng là ngửi thấy mùi của cậu trong cung của cô ta hôm ấy…vυ' nuôi có nói bóng người bế hoàng tử đi lại rất giống cậu vậy là thế nào???( cô ta đứng dậy)
_Phải thì sao …giờ cậu định làm gì tôi…cậu và Triệu Tây đều ngáng đường tôi…nhất là cậu tôi k nghĩ điện hạ lại thích cậu đến mức ấy…tôi đâu có xấu hơn cậu…k thua cậu ở điểm gì nhưng tôi chắc chắn tôi thích điện hạ hơn cậu…
_Bỉ ổi
_Đúng tôi bỉ ổi 5p sau tôi sẽ ngã ra và sẽ bị xảy thai cậu nghĩ xem lỗi này là do ai…để có dc trái tim điẹn hạ tôi sẽ làm tất cả… mọi thứ ( cô ta ngã lăn ra mồm chảy máu) cứu…cứu với có ai không ( cung nữ chạy vào )
cung nữ: Trần Hương định hại chết Trần Huyền mau có ai đến cứu chủ nhân tôi vs ( tôi lùi lại)
_Sẽ k ai tin cô đâu ( Phu nhân chạy tới)
Phu nhân: Sao vậy trời ơi máu ( quần Huyền ra máu cô ta sẵn sàng chấp nhận mất con để hại tôi)
Cung nữ: Canh này tiểu chủ Huyền muốn mời tiểu chủ Hương qua ăn nhưng do ganh ghét nên tiểu chủ Hương đa bỏ nọc rắn vào
Phu Nhân: Trần Huyền vẫn là con người mà…sao có thể chịu đựng dc đây …điện hạ người ở đâu ( Vua xuất hiện thấy cảnh này ông ta nhìn tôi)
Tôi: Em k có làm gì cô ta hết k có
Vua: Mau về cung đóng cửa k dc bc ra nửa bc cho ta ( tôi tóm tay vua)
_Em k có làm mà anh phải tin em ( Vua gạt tay)
Huyền: Điện hạ đừng trách cô ấy chỉ vì em nói canh này điện hạ làm cho em ăn nên cô ấy giận quá nên …
_Cô nói dối tôi k có làm gì Trần Huyền sao cô độc ác vậy
Vua: Đưa Trần Hương về cung ( quát lên)…k cho bất cứ ai đến gần cả Hoa Đán và Bạch Xà trái lệnh gϊếŧ…
Tôi về cung nhìn cánh hoa rơi rồi khóc như bị điên…mình k có làm gì cô ta cả…thật sự k có làm gì cô ta cả…tại sao anh k tin tôi …
(N): Vua đứng lặng yên nhắm mắt
Phu Nhân: Cái Thai đã mất Trần Hương tại sao lại dại dột vậy tội này sẽ bị chết dù cô ta có là mẹ Hoàng Tử đi nữa…( Huyền gào khóc bên trong phòng Vua ông ta cảm thấy quá bối rối)…
Thanh Xà: Đến giờ lên điện rồi thưa điện ha…
Vua lên triều bô lão đã làm ầm lên
Bô lão: Cô gái tên Trần Hương đó quá độc ác điện hạ k thể để cô gái ấy sống dc …nvay khác nào gϊếŧ người …
Thanh Xà: Vc hậu cung mn k nên bàn thêm
_Nhưng đây là lquan đến huyết thống của đế vương…nếu k khiển trách e rằng
Vua: Vậy ý các ngươi muốn tn
_Theo luật là gϊếŧ thưa điện hạ ( Vua nắm chặt tay)
Phu Nhân: Cái này…( nhìn vua rồi cúi đầu)
Bô lão: Nếu k xử nghiêm e rằng các nước k phục khi nghĩ bệ hạ thiên vị ưu ái 1 tiểu nữ …ngay cả công chúa tộc Ngưu còn xử tội thì cô gái đó đâu là gì…
Phu nhân: Im đi các ngươi biết gì mà nói vụ vc còn đang điều tra
_Vụ vc đã rõ ràng phu nhân nên liêm chính để sau này các phi tần k ai dám làm vậy nữa…cô ta đầu độc đủ thấy sự tàn ác ( Vua cắn răng Huyền yếu ớt đi vào)
Huyền: Đừng điện hạ đừng hại Hương lỗi do thần …
Bô lão: cô gái này thật nhân hậu…
_Đừng gϊếŧ cô ấy …hay là như vậy đi nếu em đã mất đi đứa con thì cô ấy cũng chỉ càn mất đi đứa con là dc …k cần mất mạng xin hãy tha cho cô ấy (Vua đỏ mắt cúi đầu gồng lên)
Bô lão: Điện hạ nếu cô ấy đã nói vậy thì người còn chần chừ gì nữa …( các quan đồng thanh) xin điện hạ hãy vì đại cục …
Vua: Ta sẽ tự thi hành
Thanh Xà: Điện hạ xin người đừng
_K cần nói thêm Trần Hương làm nên đáng bị tội …bãi triều ( Vua quay đi vào bên trong ông ta ngã quỵ)
Thanh Xà: Điện hạ…tại sao lại nvay
_Chỉ có cách ấy cô ấy mới có thể sống dc …ta sẽ tự đi thi hành
_Điện hạ ơi làm vậy người sẽ mất cô ấy mãi mãi…người biết cô ấy kp người như vậy mà…
_Ta biết thì đâu có ích gì …ta là vua …k thể khác được…( Vua biến mất)…
Tôi nhìn cánh cửa mở ra Vua bc vào
_Em k có làm gì cô ấy hết ( Vua gật gật rồi mắt như sắp khóc) em thật sự k có làm…
_Ta có chuyện muốn nói vs em…
_Chuyện gì vậy
_Cô ấy đã mất con ( tôi buông tay) và cái giá em phải đổi chính là con của em ( tôi đi lùi lại)
_Đừng qua đây …đừng qua đây …đừng đến gần em ( Vua khóc)
_Hãy tha lỗi cho ta…sau này chúng ta sẽ sinh thật nhiều con dc k …
_Không đừng qua đây …con là của em kp của người ( tôi chạy rồi vấp ngã tôi gào lên) con của em kp của người nên anh k có quyền…( Vua rơi lã chã nc mắt)
_Ta k còn cách nào khác …ta sẽ có thêm những đứa trẻ đáng yêu khác ( tôi lắc đâu)
_Điện hạ em xin người van xin người tha cho con của em ( tôi xoa tay cúi dập đầu Vua và tôi cùng khóc)
_Ta xin lỗi con…( Vua cắn môi ông ta nấc lên)
_Con đang lớn rồi xin đừng …điện hạ yêu em phải không??? nếu yêu em sẽ không hại con chúng ta phải không ( Vua bật khóc thành tiếng)…
_Ta thật sự xin lỗi….
Vậy là bên rừng hoa tử đằng Vua đã tự tay hại đi đứa con trong bụng của Hương… Hoa Đán và Bạch Xà gào khóc cũng k thấy Hương nói lên nửa lời…cũng k bước ra khỏi phòng nửa bước…
Hoa Đán: Đã 1 tuần rồi sao em k nói gì vậy Hương em làm bọn chị lo đấy
Bạch Xà: Anh Huy nấu món em thích đây chị đang bầu rồi em xem …em nhìn này em săp có cháu rồi …( tôi sờ lên bụng Bạch Xà)
_Con có đau không…ở nơi đó có buồn không… con là con gái phải không…con có trách bố của con không…
Hoa Đán: Hương …em đừng nvay nữa mà rồi sẽ có những đứa trẻ khác…điện hạ chỉ muốn giữ mạng cho em…
_Em vì bản thân mà hại con …chỉ vì em mà con em phải chết và chỉ vì em mẹ cũng phải chết…tại sao …( tôi gào lăn lộn )… Vua đứng bên ngoài cửa tay bê canh đưa cho cung nữ
Vua: Nhớ để tiểu chủ dùng khi còn nóng…( ông ta buồn bã quay đi)… Đén đêm khi Hương đang ngủ ông ta đi tới ngồi cạnh …Hương mở mắt rồi bật dậy lùi lại
_Đừng đến gần …
_Mỗi lần ta đến em đều như vậy…em k muốn thấy ta nữa thật sao???
_Tôi mệt rồi tôi đi ngủ ( Luống cuống chùm chăn rồi khóc) …
_Vậy em ngủ đi …ngủ ngon ( Toi cắn chặt ngón tay cố k khóc ra tiếng)…
Hôm sau tôi ra hoa viên ngồi…
Cung nữ: Để em đi lấy nước cho tiểu chủ ( tôi gật)…Huyền cung đi dạo…
Huyền: Cậu ổn chứ ( tôi k trl) ồ cậu nên cám ơn vì tôi và con cậu cùng giữ mạng cho cậu…à quên mai là ngày tôi và điện hạ thanh hôn…để trả giá cho việc ngu dốt của cậu khi đã động đén tôi…à quên nếu tôi là cậu tôi sẽ k sống nữa đâu vì điện hạ đang dần chán ghét cậu rồi…( tôi nhếch mồm vẫn k nói gì thêm)…
Tôi ngồi nhìn xuống tẩm cung chăng hoa đèn…nhìn qua gương thấy anh trai đang hạnh phúc bên bạch xà và Hoa Đán đang bế con còn Thanh Xà đang cho ăn… bọn họ đều đã dc hạnh phúc…tôi nhìn Hoàng Tử nằm trong nôi…tôi cười nhẹ…
_Mai sau con lớn lên sẽ có cô bạch xà và cô Hoa Đán bảo vệ con…và cha của con ông ta nhất định sẽ bảo vệ con cả phu nhân nữa…dù phu nhân ác miệng nhưng đối vs con cháu lại luôn hết mực…con phải nghe lời nhé …
(N): Vua ngồi nhìn lên ánh đèn phía huyết cung… em đang làm gì ??? có còn nhớ đến ta không???…ta rất nhớ em…tại sao chúng ta lại đến thế này…ta sẽ đưa em đi đến nơi nào đó thật xa để em quên hết mọi chuyện ở đây…có dc k???
Sáng hôm sau …tôi bảo cung nữ bế Hoàng Tử đi tắm nắng…
_Bế Hoàng Tử đi tắm nắng đi ( tôi hôn con rồi cắn răng)…bước đi ra ngoài cung nữ cúi chào …ở đây tôi dc cung phụng…nhưng tất cả chỉ là phù phiếm là giả dối…Tôi bước đi qua rừng Tử Đằng đứng lại nhìn lúc tôi và Vua cùng chơi đàn…tôi khắc nhẹ tên Phạm Khang và Trần Hương lên cái cây này…rồi bước qua… tôi bước đi tháo chiếc lắc tay ra rồi rung lên…Phạm Khang…anh nghe thấy em nói không…chúng ta đã quen nhau như thế nào nhỉ…( tôi bc dưới tán cây hoa lá rơi xào xạc nhớ lại khi tôi đưa bàn tay nắm lấy anh ta) đó là 1 ngày rất đẹp… nơi đó Hoa Tử Đằng cũng rơi khắp nơi…hoa Tử Đằng trắng minh chứng cho làn gặp đầu tiên của em và anh…
(N): Vua mặc đồ cưới đang đứng lắc tay của ông ta rung lên… tiếng của Hương vang lên…
_Phạm Khang nếu được quay lại 1 lần nữa em nhất định sẽ không yêu anh …yêu người là sai lầm…bên người là âm thầm…âm thầm đau …âm thầm chịu đựng…âm thầm nhẫn …( Vua vội vàng nhìn ra ngoài)…
_Em đang ở đâu vậy…( ông ta chạy ra ngoài mặc cho nghi lễ sắp bắt đầu)
_Phạm Khang…khi ở trên xe buýt cám ơn anh đã luôn che ánh nắng cho em …bàn tay khi đó dù nhỏ nhưng rất ấm áp…( Vua rơi nc mắt)
_Em đang ở đâu ta hỏi em mà…( lắc tay vẫn rung lên)…
_Phạm Khang…chúng ta đã hết duyên rồi…anh k còn là người mà em có thể yêu được nữa…chúng ta vốn dĩ là hai thế giới…niệm tình k thể xảy ra vs chúng ta vì anh vốn dĩ k có yêu em…( Vua bật khóc lắc đầu)
_Ta sẽ đưa em đi khỏi đây ngay bây giờ dc k …
Tôi cười rơi nước mắt …
_Phạm Khang…em phải đi rồi …hôm nay hoa rơi nhiều lắm rơi rụng như sương vậy…( Vua chạy tới rừng Tử đằng rồi thấy chữ Khắc trên cây vua ôm tim tựa đầu vào chữ)
_Ta yêu em Trần Hương…( tôi gật khi nghe câu đó)
_Trách hoa rơi vô tình rơi xuống nhân gian làm tổn thương tình ta…oán hận vì yêu đến cả ngàn năm em sẽ trả tất cả…chúng ta hãy buông tay nhau đi…hãy chăm sóc cho con thay em …( tôi bước tới cái giếng buông chiếc lắc tay Vua vụt đến)
Vua: Không….( tôi cười rồi nhẩy xuống)..
Thanh xà đứng chặn miệng giếng
_Điện Hạ k thể nhẩy theo dc điện hạ hãy vì hoàng tử và bách tính …chiến tranh cận kề vua nước ngưu đang dấy binh chiến tranh…
_Ta k quan tâm tránh ra ( Vua hét lên Thanh Xà bắn ra Phu nhân từ phía sau làm ngất Vua)
Thanh Xà: Phu nhân sao người
_K còn cách nào khác…con bé Hương tại sao …tại sao lại dại đến vậy …nhẩy xuống đó là chết ( Hoa Đán chạy tới)
Hoa Đán: Trần Huyền chính nó nói nhẩy xuông sẽ dc về làm con người quên hết mọi chuyện…tao phải gϊếŧ mày …( Hoa Đán lao đi Thanh Xà ngăn cản)…
100 năm sau…mọi người hô lớn…
_Điện Hạ đại thắng trở về …( Vua lẳng lặng dắt tay Hoàng Tử ra vườn Tử Đằng)…
Hoàng Tử: Mẹ đi đến bh về vs con vậy ạ ( Vua xoa đầu k trl)
Phu nhân: Hoàng Tử lại đây…để cho cha con yên tĩnh…vì con chính là động lực để cha con sống…( Vua cười nhẹ biến ra chiếc lắc tay ông ta hôn nhẹ lên nó)…
_Em có nhớ ta không???100 năm rồi em có nhớ ta không…ta rất nhớ em…đến bh ta vẫn k tin rằng ta đã mất em…nếu k có hoàng tử chắc ta đã chết theo em rồi…tại sao em k thương ta dù chỉ 1 lần…( Vua rơi nc mắt) em nhẫn tâm bỏ ta lại…( Vua đi tới cái giếng tuyết rơi xuống) ta lạnh lắm …ta sợ lắm khi đông lạnh về em hãy giả vờ như quay về bên ta có được không ( Vừa nói các cánh hoa rơi vào tay Vua ông ta ôm vào ngực rồi khóc)…hãy về bên ta…em đang ở đâu???….ta cầu xin em …ta sẽ từ bỏ hết mọi thứ…ta chỉ cần em…
Hoa lại vẫn rơi …và người lại vẫn đợi…đợi đến bao giờ???
– [ ]
---------