Tống Ngọc Trạch cũng không biết Đỗ Bạch Vi tại sao lại khϊếp sợ thành như vậy.
Anh ta giữ khoảng cách với Đỗ Bạch Vi, sợ bị cô ta lây bệnh thuỷ đậu: “Đúng vậy, dù sao lần này là Hòa Nịnh phát hiện kịp thời, đi theo manh mối của bà mối Phương, bắt giữ hơn mười người trong băng nhóm này, nghe nói các đồng chí cảnh sát còn đang tiếp tục điều tra.”
Trương Mai nhịn không được mà cảm thán: “Cũng may là có Hòa Nịnh, bà mối Phương này thật là xấu xa, con bé Triệu Như Phàm mới được bao nhiêu tuổi chứ? Bà ta ngay cả cô gái trẻ cũng không buông tha, nếu là không phát hiện, tiếp theo nói không chừng chính là trẻ em bị bán.”
Đỗ Bạch Vi thấy không riêng gì Tống Ngọc Trạch, ngay cả mẹ chồng cô ta đối với Tô Hòa Nịnh không hài lòng cũng đang thay Tô Hòa Nịnh nói chuyện.
Trong miệng đều là “Hòa Nịnh, Hòa Nịnh”, phiền chết đi được!
Trong lòng cô ta rất hụt hẫng, đặc biệt là chuyện của bà mối Phương, cô ta không phải là không biết chuyện này.
Lúc ấy Đỗ Bạch Vi liền phát hiện bà mối Phương có gì đó không ổn, đầu óc cô ta xoay chuyển rất nhanh, lập tức liền phát hiện chuyện là như thế nào.
Cô ta vốn còn muốn khuyến khích bà mối Phương, làm cho bà ta đánh chủ ý lên gia đình Tô Hòa Nịnh.
Bây giờ thì tốt rồi, bà mối Phương này thật vô dụng, nhanh như vậy đã bị bắt!
Vẻ mặt của Đỗ Bạch Vi không vui vẻ nói: “Tô Hòa Nịnh cũng không có làm cái gì, chẳng lẽ cô ta còn có thể tự mình bắt được bọn buôn người sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tống Ngọc Trạch và Trương Mai đều thay đổi.
Đỗ Bạch Vi lúc này mới nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Con chỉ là nói như vậy thôi, chủ yếu là chuyện này Hòa Nịnh làm con quá chấn kinh rồi.”
Trương Mai nhìn khuôn mặt đầy những nốt mụn lồi lõm trên mặt con dâu nhà mình, làm bà ta không thoải mái, nhất là những mụn thủy đậu còn phồng lên nữa!
Bà ta liền buồn bực, lúc ấy khi A Trạch nhà bà mang thanh niên trí thức Đỗ về, sao bà ta lại cảm thấy cô ta là người xinh đẹp tốt bụng?
Đỗ Bạch Vi thấy bầu không khí không ổn, cô ta nghẹn khuất mà đi tắm nước thuốc.
Cô ta còn không dám có động tác gì quá lớn, nếu trên mặt bị bệnh thuỷ đậu phá hỏng, sẽ để lại những vết sẹo rỗ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Nếu như vậy cô ta thật sự sẽ điên mất!
“Đáng chết, vì sao không phải là tiện nhân kia mắc bệnh thuỷ đậu!” Đỗ Bạch Vi cả người đều khó chịu, tức giận đến muốn khóc lại không dám gãi, “Thuốc ở đây thật sự có hiệu quả hay không, tại sao vẫn còn ngứa như vậy?”
Trong khi Đỗ Bạch Vi ở chỗ này thê thê thảm thảm. Một nhà Tô Hòa Nịnh đang ngồi trước bàn ăn, cầm chén tráng men vừa ăn vừa nói về sự việc hôm nay.
Trần Tương Nghi rõ ràng nhận ra con gái mình “không thích hợp”, bà thật cẩn thận nói: “Nịnh Nịnh, sự việc hôm nay sao con lại biết được?”
Trần Tương nghi cẩn thận nhớ lại, lúc ấy bà chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện của bà mối Phương, người bình thường sẽ không nghĩ nhiều.
Và sau đó Tô Hòa Nịnh là người đầu tiên nói đến “ga tàu hỏa”, mọi người nhanh chóng chạy tới đó mới không bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, điều này cũng quá chính xác đi?
Tô Hòa Nịnh cảm thấy khó giải thích, việc liên quan đến không gian lại nói không nên lời, nếu nói nó tự động im lặng.
Vậy cô phải giải thích thế nào để hai người trong gia đình cô có thể hiểu rõ hơn?
Tô Hòa Nịnh buông chén đũa xuống, nghiêm túc nói: “Mẹ, Niên Cảnh, nếu con nói, con có thể biết trước một số việc, liệu hai người có cảm thấy con điên rồi không?”
Trong lòng Trần Tương Nghi và Tạ Niên Cảnh đã sớm có suy đoán, lúc này nghe được lời cô nói, bọn họ cũng không quá mức kinh ngạc.
Thấy hai người đều lắc đầu Tô Hòa Nịnh mới cảm thấy yên tâm.
Lúc này, Tạ Niên Cảnh cầm ly dùng để chứa nước linh tuyền ngày thường của Tô Hòa Nịnh lại đây, đặt lên bàn.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào cái ly, đầu óc của Trần Tương Nghi nhất thời chưa xoay chuyển kịp, bà cho rằng Tạ Niên Cảnh khát nước.
“Niên Cảnh, mẹ đi múc cho con chén canh nhé? Trong nồi vẫn còn.”
Trần Tương Nghi nói xong cũng không đợi Tạ Niên Cảnh phản ứng liền đi vào phòng bếp.
Tô Hòa Nịnh thấy Tạ Niên Cảnh im lặng nhìn cô, lại chỉ chỉ vào cái ly, cô lập tức hiểu rõ.
Hôm nay dường như không riêng gì chân của Niên Cảnh đã hồi phục hơn phân nửa, mà chân và thể lực của cô cũng đã tiến bộ rất nhiều.
Cô nhớ lại, lúc ấy cô và Niên Cảnh đến vây bắt bọn buôn người, tốc độ của họ rất nhanh.
Chẳng lẽ, sức lực của cô lớn hơn nữa, đánh mấy tên buôn người kia đến ngao ngao kêu đau, cũng là do nước linh tuyền đã tăng cường thể lực và sức mạnh của cô?!
Tô Hòa Nịnh vội vàng thúc giục Tạ Niên Cảnh đem nước linh tuyền còn dư lại uống hết: “Anh nhanh uống đi, nó sẽ tốt cho bệnh của anh.”
Thấy cô không hề che giấu, Tạ Niên Cảnh cũng không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng.
Anh vẫn luôn cảm thấy vợ mình là một tiên nữ xinh đẹp tốt bụng, tiên nữ và người thường không giống nhau, có bí mật cũng là chuyện đương nhiên.
Tô Hòa Nịnh quan sát thấy phản ứng này của anh, nở nụ cười: “Ngốc, anh không sợ là em có vấn đề sao?”
Tạ Niên Cảnh lắc đầu, không sợ.
Người có vấn đề chính là anh, thân thể tàn tật, chỉ vì tư tâm khiến cô trở thành vợ anh.
Tô Hòa Nịnh thở dài: “Chờ khi nào em có thể nói ra, em sẽ nói cho anh biết đầu tiên.”
Tạ Niên Cảnh nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, gật gật đầu.
Trước khi đi ngủ, Tô Hòa Nịnh nằm trong ổ chăn, quấn trong chăn hoa lớn chờ chồng cô.
Đêm nay trời lại mưa, gió thổi mạnh.
Nếu là ở nhà cũ Tô gia, gian phòng đổ nát mà cô và mẹ ở sẽ bị dột, có hai mảnh ngói trên nóc nhà đã bị hỏng, vãn không có thời gian tu sửa.
Hiện tại ở trong nhà của Tạ Niên Cảnh, ngôi nhà gạch ngói của anh vẫn còn khá mới, cô không cần phải lo lắng vấn đề không thể ngủ ngon trong những ngày mưa nữa.
Cửa phòng mở ra.
Tô Hòa Nịnh chống người ngồi dậy, nhìn về phía Tạ Niên Cảnh vẫy vẫy tay.
Vòng eo mềm mại và quyến rũ của cô khiến cho Tạ Niên Cảnh không thể rời mắt, anh ngượng ngùng quay mặt đi, thân thể cứng đờ mà đi tới mép giường.
“Cho em xem chân của anh.” Tô Hòa Nịnh lôi kéo Tạ Niên Cảnh nằm xuống, đang định kéo quần anh, “Niên Cảnh, anh nằm xuống đi ~”
Tạ Niên Cảnh chỉ cảm thấy máu cả người đều đang đi xuống, anh không phải là người thiếu kiên nhẫn. Chỉ là mọi sự kiên nhẫn và kiềm chế của anh ở trước mặt Tô Hòa Nịnh đều giống như hổ giấy. Một đòn liền vỡ nát.
Tô Hòa Nịnh bị dáng vẻ này của Tạ Niên Cảnh chọc cười: “Anh làm gì vậy? Em cũng không ăn thịt anh nha.”
Trên trán Tạ Niên Cảnh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, anh đương nhiên cũng không lo lắng cô sẽ làm cái gì.
Anh là đang lo lắng cho mình, nhịn không được muốn ăn cô, nhưng lại đang trong "thời kỳ bất thường", cô không thuận tiện.
Tạ Niên Canh đang nghĩ ngợi thì một đợt tra tấn mới đến.
Vợ anh rõ ràng là đang kiểm tra vết thương của anh, nhưng bàn tay nhỏ mềm mại giống như mang theo dòng điện lưu, chỉ cần chạm vào mắt cá chân của anh, Tạ Niên Cảnh liền nhăn mày.
Dưới ánh đèn dầu hỏa mờ nhạt chiếu rọi, Tạ Niên Cảnh đã bị gương mặt tươi cười quyến rũ của vợ mình câu mất trái tim và tâm hồn.
Những hình ảnh mà ngay cả trong mơ anh cũng không dám nghĩ giờ đây lại hiện ra trước mắt anh.
Tô Hòa Nịnh nhẹ nhàng ấn vào mắt cá chân và bắp chân của anh, hỏi: “Còn đau không?”
Tạ Niên Cảnh chịu đựng khó chịu, lắc đầu.
Không đau, nhưng chỗ khác đau.
Tạ Năm Cảnh vẫn luôn chờ vợ yêu của mình lăn lộn xong rồi, sau đó mới vén chăn lên, muốn đi ra ngoài bình tĩnh một chút.
Nếu còn ở lại đây, anh sợ mình nhất thời nóng đầu lại phạm sai lầm lớn.
“Niên Cảnh, anh đi đâu vậy?” Tô Hòa Nịnh giữ chặt tay của Tạ Niên Cảnh không cho anh rời đi, “Bên ngoài lạnh như vậy, anh sẽ bị cảm lạnh đó.”
Bị cô túm lại, động tác của anh thật sự dừng lại.
Anh xoay người lại, cúi đầu nhìn cô một cái.
Một cái nhìn này khiến cho hai tai của Tô Hòa Nịnh nóng bừng: “Anh ngồi xuống trước đi, em, em nghĩ cách giúp anh.”
Tạ Niên Cảnh nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Hòa Nịnh, anh cảm thấy đôi mắt to long lanh của cô vô cùng xinh đẹp.
Làm anh nhớ đến Tô Hòa Nịnh ngày hôm nay, khi cô đánh bọn buôn người ở ga tàu hỏa, lúc đó cô cũng vô cùng xinh đẹp, toàn thân như đang phát sáng.
Bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn, Tô Hòa Nịnh đều chịu không nổi.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh, sao mỗi ngày anh đều nghĩ đến việc này vậy?”
Tạ Niên Cảnh mím chặt khóe môi, sợ Tô Hòa Nịnh không thích, anh nghĩ nếu không thì nhịn một chút. Nói không chừng cứ từ từ, tự nhiên thì tốt thôi.
Nhưng mà Tạ Niên Cảnh không ngờ tới chính là, Tô Hòa Nịnh lại chủ động dán vào anh.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ đến sắp nhỏ ra máu: “Em, em cũng không biết phải làm sao? Anh dạy em đi……”
Nói xong, Tô Hòa Nịnh nắm tay anh, mặt đỏ tai hồng mà kéo anh lại.
Ở niên đại này, con gái đều tương đối hướng nội và bảo thủ, Tô Hòa Nịnh tự mình nói ra, đã tự làm mình trở nên hoang dã rồi.
Thấy Tạ Niên Cảnh cũng không nhúc nhích, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng của anh nhìn có hơi hung dữ.
Tô Hòa Nịnh có chút nhụt chí: “Thôi, anh không thích…… ừm!”
Cô còn chưa nói xong, liền bị anh ôm lấy mặt hôn cô một cách dồn dập.
Nụ hôn của anh vừa nặng nề lại hung ác, mang theo một chút hoang dã tự nhiên.
Tô Hòa Nịnh rất nhanh liền biến thành một vũng nước trong lòng anh, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh hôn cô đủ kiểu.
“Niên Cảnh…… Niên Cảnh……”
Cô theo bản năng kêu tên anh, thanh âm ngọt ngào đến tận xương tủy, gần như khiến Tạ Niên Cảnh phát điên.
Anh ôm Tô Hòa Nịnh vào lòng, hôn đến mức cả hai người đều thở hổn hển nhưng vẫn không dừng lại.....