Lúc này, người đàn ông bắt cóc Triệu Như Phàm và đồng phạm bên cạnh hắn đã bị khống chế.
Động tĩnh bên này nháy mắt làm nhiều người đang đợi xe trong sảnh bị kinh sợ.
“Chạy mau! Ở đây có kẻ bắt cóc!!”
Một người chạy lên, tất cả mọi người cùng chạy theo.
Sảnh chờ vốn đã đông đúc và lộn xộn bây giờ càng trở nên hỗn loạn hơn.
Tô Hòa Nịnh vừa rồi phát hiện có điều không ổn, quả nhiên là hai người kia có vấn đề!
Lúc này người bình thường đều không rảnh quan tâm đến hành lý nữa mà nhanh chóng bỏ chạy.
Chỉ có hai người kia là liều sống liều chết đều phải khiêng bao bố bên cạnh bọn họ.
Cũng chính là khoảnh khắc đó, Tô Hòa Nịnh rõ ràng nhìn thấy cái túi kia giật giật.
Nhóm băng đảng này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Hai người bọn họ đã sớm dự trù con đường chạy trốn. Tô Hòa Nịnh lại nhìn thấy, đang chờ ở nơi đó, chính là một chiếc Minibus!
Tô Hòa Nịnh lấy ra dao gập mang theo bên người: “Niên Cảnh! Trưởng thôn!! Ở bên này!”
Tạ Niên Cảnh nhanh chóng hiểu ý của Tô Hòa Nịnh. Hai người đứng chắn ở hướng cánh cửa đó.
Bọn buôn người vừa nhìn thấy Tạ Niên Cảnh liền chột dạ, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu chạy.
Tuy nhiên vừa quay đầu lại, đã bị trưởng thôn và các cảnh sát mặc thường phục bao vây.
Người đàn ông mặc một chiếc áo rách rưới mụn vá nhổ nước bọt, làm bộ muốn ném bao bố về phía trước.
Trong lòng Tô Hòa Nịnh căng thẳng: “Bên trong có đứa bé!!!”
Hai tên buôn người lòng dạ hiểm độc này vì muốn chạy trốn, đem túi trong tay dùng sức ném ra ngoài!
Người ở đối diện lập tức dùng hết toàn lực tiếp được đứa bé.
“Con mẹ nó, tiện nhân này.”
Ánh mắt của hai tên buôn người lộ ra tia hung ác, trong tay bọn họ đột nhiên xuất hiện một con dao găm.
Bọn họ liếc nhìn nhau, muốn lợi dụng lúc hỗn loạn đâm chết Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh.
Tạ Niên Cảnh tiến lên một bước bảo vệ vợ mình, động tác vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn!
Trong chớp mắt liền đoạt lấy dao găm của một tên buôn người trong đó!
Người đàn ông đánh một quyền thật mạnh qua, tên buôn người lăn lộn trên mặt đất ngao ngao kêu to.
“Mẹ kiếp! Đây cũng là một tên mặc thường phục!!”
Lúc này những người bên phía của Triệu Như Phàm cũng đang liều mạng giãy giụa phản kháng.
Bên này trực tiếp đỏ mắt, một phiếu lớn như vậy đều bị lãng phí, đều do hai người chết tiệt trước mặt này!
Bọn họ liếc nhìn hai tên đồng phạm đang ẩn nấp ở xung quanh, đang có ý định gϊếŧ người để trả thù.
Trong đó có người nhìn thấy Tô Hòa Nịnh trong tay đang cầm đòn gánh mà hành khách làm rơi trên mặt đất. Cho rằng cô đang rất sợ hãi.
Tên muốn bắt nạt kẻ yếu lập tức quyết định xuống tay từ cô: “Dám ngăn cản lão tử, chỉ có một chữ ‘ chết ’!”
Ngay khi nhóm mặc thường phục chuẩn bị rút súng ra, Tạ Niên Canh đã sẵn sàng liều chết bảo vệ vợ mình.
Mọi người lại nghe thấy một trận âm thanh kinh thiên động địa.
“Bang ——”
“Bạch bạch ——”
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tưởng chừng như yếu đuối mong manh đang cầm một cái đòn gánh thật dài.
Chỉ cần một động tác, cô đã đánh tên buôn người gần nhất bay ra ngoài!
Người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị cô chuẩn xác đánh trúng. Trực tiếp bị đánh đến hộc máu!
Người xung quanh:……
Nhóm người trưởng thôn:…………
Đặc biệt là giọng nói trong trẻo không ngừng mắng chửi người của Tô Hòa Nịnh:
“Súc sinh! Lừa bán phụ nữ trẻ em! Bà đây đánh ngươi đến đoạn tử tuyệt tôn!”
Để cho mọi người vỗ tay tán dương chính là, Tô Hòa Nịnh cũng không phải là loạn đánh.
Côn pháp này của cô nhìn giống như một loại võ thuật truyền thống nào đó.
Trong chớp mắt, Tạ Niên Cảnh nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà anh đánh đám người này cực kỳ hung ác, đáng đến ngươi một ngụm ta một ngụm hộc máu.
Thậm chí có người còn quỳ trên mặt đất xin tha.
Cảnh tượng đáng kinh ngạc này làm cho không ít hành khách vẫn chưa kịp chạy xem đến ngây người.
“Đây không phải là đang truy bắt tên bắt cóc sao? Vị nữ đồng chí này sao lại giống như thổ phỉ vậy?”
“Cô ấy rõ ràng lớn lên giống người tốt, sao tôi lại cảm thấy sợ hãi như vậy?”
Sức lực của Tô Hòa Nịnh vốn lớn hơn so với phụ nữ bình thường. Khi còn ở viện nghiên cứu Văn Hóa Truyền Thống, cô luôn chịu trách nhiệm mang thức ăn cho những chú chó mèo hoang được nuôi dưỡng trong viện.
Phụ nữ bình thường không thể nâng vác được hành lý mấy chục cân, nhưng Tô Hòa Nịnh khiêng 40 cân thức ăn cho mèo bước đi như bay.
Thậm chí có đôi khi, những hạt giống mới thu hoạch của viện nghiên cứu bọn họ tới cửa, hình ảnh Tô Hòa Nịnh khiêng túi vải bố ở giữa một đám nam đồng bào cũng không hề cảm thấy lạ lẫm.
Tô Hòa Nịnh nhìn những tên đàn ông nằm trên mặt đất phát run.
Cô cho rằng bọn họ đang sợ hãi: “A, chỉ có vậy thôi mà, sao lại sợ thành như vậy? Một đám người hèn nhát! Heo chó cũng không bằng! Một người có thể đánh cũng đều không có!”
Đám buôn người nằm trên mặt đất đau đến nói không nên lời, còn bị người phụ nữ này làm tức chết!
Có người trợn trắng mắt trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Tô Hòa Nịnh thấy đồng phạm của bọn buôn người bên phía Triệu Như Phàm đều đã bị khống chế.
Lúc này cô mới cầm đòn gánh đứng ở một bên, tươi cười mà nhìn về phía chồng mình, Tạ Niên Cảnh:
“Niên Cảnh, mọi người đều không sao chứ?”
Tạ Niên Cảnh: “……”
Trưởng thôn: “……”
Tô Hòa Nịnh thẹn thùng cười: “Vừa rồi thật là làm em sợ muốn chết, không ngờ những tên buôn người này lại đáng sợ như vậy.”
Một đám đàn ông đều trầm mặc, nhất thời không biết là Tô Hòa Nịnh đáng sợ, hay là cái gì đáng sợ.
Tô Hòa Nịnh cười tủm tỉm mà nhìn những tên buôn người trên mặt đất bị trói lại và bị dẫn đi.
Cô vừa kiên nhẫn chờ đợi Triệu Như Phàm tỉnh lại, vừa nhịn không được nói một câu: “Cảnh sát đồng chí vất vả rồi, nhóm người này quỷ kế đa đoan! Bọn họ giả vờ như đang sắp chết vậy!”
Có vẻ như tên đàn ông mặc quần áo chắp vá không nhịn được nữa, tức giận nói: “Ai giả vờ? Suýt chút nữa chúng tôi đã bị cô đánh chết rồi!”
Đời này anh ta chưa từng thành thật như vậy, quả thật là khóc trong từng lời nói.
Anh ta còn vén vạt áo của mình lên cho Tô Hòa Nịnh xem.
Tô Hòa Nịnh vừa định tránh vào trong lòng ngực chồng mình mắng tên vương bát đản này một tiếng “Đồ lưu manh”, đã bị miệng vết thương kia dọa sợ rồi.
Một vết thương rất sâu, hơn nữa đều đã sung huyết biến thành màu tím sẫm!
Tô Hòa Nịnh sửng sốt, các đồng chí cảnh sát liền giơ ngón tay cái lên nhìn cô: “Vị nữ đồng chí này là có chút thân thủ, trước kia đã từng học võ sao?”
Tô Hòa Nịnh không biết rằng sức lực của cô lớn, hơn nữa còn được nước linh tuyền tẩm bổ, sức lực cả người và tố chất thân thể đều được tăng lên.
Cô lập tức ngượng ngùng, sờ sờ cái mũi: “Trước kia tôi có đi theo ông ngoại học Vịnh Xuân Quyền, đây là "lục điểm bán côn" của Vịnh Xuân.”
Nói xong, Tô Hòa Nịnh ở trong lòng nói một câu thực xin lỗi với ông ngoại, kỳ thật cô căn bản là chưa từng gặp ông ngoại.
Trong chiến loạn, ông ngoại và bà ngoại của cô bị buộc phải tách biệt, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích của ông ngoại.
Tô Hòa Nịnh chỉ là nghe bà ngoại nói qua, ông ngoại cô khi còn trẻ đam mê truyền thống võ thuật, gia đình ông từng là người sáng lập một môn phái quyền pháp nào đó.
Trưởng thôn bội phục: “Ông ngoại của cháu lợi hại như vậy a, thật muốn đi theo ông ấy học!”
Tô Hòa Nịnh sờ sờ cái mũi, cô thật sự không có chút nào cảm thấy chột dạ.
Những gì cô học đều là nhờ vào viện nghiên cứu văn hóa truyền thống, các đồng nghiệp ở trung tâm văn hóa võ thuật đều là những đại lão, ban đầu là muốn giúp mọi người cường thân kiện thể.
Nhưng không ngờ một số đồng nghiệp có năng lực học tập rất tốt đã học thành thạo, trong đó có Tô Hòa Nịnh, nữ đồng chí mạnh mẽ kiên cường.
Trưởng thôn cười vỗ vỗ vai Tạ Niên Cảnh: “Người vợ này của cháu thật sự rất lợi hại, chờ trở về chúng ta nhất định phải khen ngợi cô ấy!”
Tạ Niên Cảnh cười cười, lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cẩn thận nghĩ lại, lúc này anh mới phát hiện, vợ anh không chỉ có sức lực lớn mà khi chạy cũng bước đi như bay!
Tô Hòa Nịnh nhìn thấy mí mắt của Triệu Như Phàm giật giật, cô lập tức vui mừng nói: “Phàm Phàm, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi?”
Triệu Như Phàm nhìn nhìn xung quanh, lại nhớ lại những trải nghiệm đáng sợ trước khi ngất đi.
Cô ấy lập tức nhào vào trong lòng Tô Hòa Nịnh, khóc rống lên: “Chị Nịnh Nịnh oa oa ô…… em, em……”
Tô Hòa Nịnh an ủi mà vỗ vỗ sau lưngTriệu Như Phàm: “Được rồi, được rồi, không sao cả, chúng ta lập tức liền về nhà.”
Chờ đến khi cảm xúc của cô ấy ổn định, bình tĩnh trở lại, Tô Hòa Nịnh mới mang cô ấy rời khỏi nơi này.
Trở lại thôn Bạch Mã.
Trần Tương Nghi nhìn thấy con gái con rể nhà mình thành công mang Triệu Như Phàm trở về, bà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Thật tốt quá, Nịnh Nịnh, Niên Cảnh, các con không có sao chứ?” khi Trần Tương Nghi nhìn về phía Triệu Như Phàm, trong mắt có chút bất đắc dĩ, “Phàm Phàm, lần sau con đừng làm cho cha con lo lắng như vậy nữa.”
Triệu Như Phàm rưng rưng gật gật đầu, trên đường trở về, Tô Hòa Nịnh đã nói với cô ấy rất nhiều.
Bao gồm từ góc độ của người khác nhìn xem, cha của cô ấy Triệu Hoằng Dương là một người như thế nào, còn có lúc mà cô ấy biến mất, cha của cô ấy chân cẳng không tiện vẫn dầm mưa tìm kiếm cô ấy.
Nhìn thấy Triệu Hoằng Dương kích động chống gậy từ trong nhà đi ra, thiếu chút nữa trượt chân ở trên đường, Triệu Như Phàm khóc lớn ra tiếng, tiến lên ôm lấy cha mình.
“Cha, thực xin lỗi.” Triệu Như Phàm nghĩ đến mình thiếu chút nữa liền sẽ không còn gặp lại Triệu Hoằng Dương, càng nghĩ lại càng sợ, “Là con không hiểu chuyện, đã làm cho cha lo lắng.”
Triệu Hoằng Dương nghẹn ngào đến nói không ra lời, người đàn ông ngày thường tính cách kiên nghị giờ đây khóc như trẻ con.
Cảnh tượng hai cha con hòa hảo trở lại khiến người dân trong thôn đều nhịn không được ướt hốc mắt.
Mà lúc này, khi Đỗ Bạch Vi nghe được chuyện này, cô ta khϊếp sợ: “Cái gì? Tô Hòa Nịnh còn được khen ngợi?”