Tô Hòa Nịnh đang ở trong bếp làm món khoai tây thịt kho tàu mà cô và mẹ rất thích.
Tất cả các gia vị có sẵn trong nhà đều được cô cho vào, vì thiếu dầu, lại có không gian sẵn, khi cô đổ dầu, cô cũng không tiết kiệm.
Cả mẹ và chồng cô đều phải bồi bổ sức khỏe.
Tô Hòa Nịnh vừa đưa tay ra, một bình Thập Tam Hương từ trong không trung hiện ra.
Đôi mắt cô cười thành hai hình trăng khuyết: “Làm cho bọn họ nếm thử tay nghề của ta ~ đây chính là vũ khí bí mật ~”
Trong nồi lớn trên bếp, thịt kho tàu đang kêu xèo xèo, âm thanh đó lập tức khiến Tô Hòa Nịnh quên hết mọi khó chịu.
Người ăn cơm, hồn ăn cơm, mỹ thực trước mặt, cái gì cũng đều không quan trọng.
Đặc biệt là màu nước thịt này, Tô Hòa Nịnh dùng đường phèn, nước tương, dầu hàu và tương đen xào đều với nhau, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta chảy nước miếng.
Tô Hòa Nịnh vừa mới chuẩn bị hạ lửa nấu cạn thì một cái đầu thò qua từ cửa sổ phòng bếp.
“Nịnh Nịnh, các người ăn ngon như vậy sao? Nhìn thôi cũng thấy thèm rồi.”
Lưu Xuân Hoa và Tô lão đại thế mà vẫn chưa đi còn ở chỗ này thăm dò.
Tô lão đại kéo Lưu Xuân Hoa một chút, cảm thấy vợ mình như vậy quá mất mặt, lúc trước chỉ vì ông ta biết nấu cơm nên người phụ nữ này liền theo ông ta về nhà.
Bây giờ ông ta rất nghi ngờ bà ta không phải thích mình mà là thích tay nghề của mình!
Tô Hòa Nịnh dùng cái muỗng múc thịt kho tàu có nạc mỡ đan xen bỏ vào chén nhỏ.
Cô thổi thổi, đi đến bên cửa sổ: “Dù sao cũng đã phân gia rồi, vẫn là nên chúc mừng một chút.”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, thoát khỏi Tô gia giống như thoát khỏi biển khổ, đây là một chuyện vui.
Nhưng Lưu Xuân Hoa cái gì cũng đều nghe không vào, đầu óc bà ta chỉ nghĩ đến chén thịt kho tàu.
Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi vừa mới rời đi không bao lâu, mới ăn ba bữa cơm, Lưu Xuân Hoa đã nhớ họ vô cùng.
Lưu Xuân Hoa không biết nấu cơm, vợ của lão nhị làm cơm lại không khác gì đồ ăn thừa!
Hai ông bà già đó nhất định phải để con dâu hầu hạ cả nhà, nhất quyết không để cho con trai bọn họ về nhà còn phải tiếp tục "mệt."
Tối hôm qua Lưu Xuân Hoa liền thở ngắn than dài: “Ai, sớm biết vậy tôi nên giữ vợ lão tam ở lại rồi, có cô ấy làm giúp việc ở nhà thì tôi đỡ phải lo.”
Lưu Xuân Hoa bị một chén thịt kho tàu gợi lên các loại suy nghĩ.
Nhìn thấy Tô Hòa Nịnh đưa miếng thịt vào miệng của mình, “pah ——” một tiếng, đã phá vỡ mọi thứ!
Lưu Xuân Hoa nóng nảy: “Ý cô là sao?”
Tô Hòa Nịnh hơi hơi mỉm cười: “Không có ý gì, vừa rồi tôi nhìn thấy con chó đen lớn trong thôn đi ngang qua cửa nhà tôi, tôi đang do dự không biết có nên cho nó ăn một miếng hay không, nó quá béo, bỏ đi.”
Cái gì? Để cho chó ăn?!
Sắc mặt Lưu Xuân Hoa lập tức trầm xuống.
Tốt lắm, đồ lỗ vốn này, thà cho chó ăn cũng không cho bà ta ăn!
Lưu Xuân Hoa vừa muốn nói gì, liền thấy Tô Hòa Nịnh dùng một cái muỗng lớn, múc một muỗng lớn nước sôi ở trong nồi.
Tô Hòa Nịnh: “Tránh ra một chút, tôi muốn đổ nước.”
Nói xong, cô trực tiếp đổ nước sôi ra ngoài cửa sổ phòng bếp!
Lưu Xuân Hoa sợ tới mức hét lên: “A!!!”
Động tác của Tô lão đại so với bà ta nhanh hơn, nhanh chóng chạy ra xa vài bước.
Tô Hòa Nịnh rất thiếu đạo đức mà cười: “Vợ chồng vốn như chim liền cành, tai họa ập tới mỗi người bay một nơi, lời này nói thật không sai, chỉ kém chút là bác cả không đẩy bà ra làm thảm lót thịt.”
Tô lão đại trừng đôi mắt nhỏ: “Tao làm vậy khi nào?!”
Ông ta còn muốn ngụy biện, Lưu Xuân Hoa đã nhảy dựng lên muốn đánh nhau với ông ta.
Tô Hòa Nịnh đổ một gáo nước nóng bên chân bọn họ, đem hai người đang giằng co đánh nhau sợ tới mức nhảy dựng lên tại chỗ.
Giống như sàn nhà thật sự rất nóng, cả hai người bắt đầu nhảy lên điệu Clacket.
Trong lúc bàng hoàng, Tô Hòa Nịnh lại có cảm giác như đang nhìn người ta khiêu vũ ở quảng trường dành cho người cao tuổi.
Cô nở nụ cười, nụ cười rất chân thật.
Lưu Xuân Hoa đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, bà ta lôi kéo chồng mình đi ra ngoài: “Nha đầu Hòa Nịnh này, có phải bị trúng tà rồi không? Ông nhìn nó kìa! Dùng nước sôi hất vào chúng ta còn cười vui vẻ như vậy! Đúng là biếи ŧɦái a!”
Tô lão đại giận sôi máu: “Chính bà một hai phải đi vào trong sân nhà nó, còn thèm muốn đồ ăn của người ta.”