Sao cô cảm thấy ánh mắt của Niên Cảnh chồng cô có chút không thích hợp?
Tô Hòa Nịnh vẫn luôn nhón chân, nhìn thân ảnh của Đỗ Bạch Vi và Tống Ngọc Trạch biến mất, cô mới tiếc nuối đi vào nhà. Tư thế này, hận không thể đi theo phía sau hai người này xem bọn họ bị chê cười!
Tô Hòa Nịnh không đoán sai.
Dọc theo đường đi, Đỗ Bạch Vi và Tống Ngọc Trạch cảm thấy xấu hổ muốn chết.
“Ôi mẹ ơi, cái mùi gì vậy?! Thối đến cơm chiều tôi đều ăn không vô!”
“Ông trời, hai người dính phân này là ai vậy? Không cần lại đây a a a!”
Tống Ngọc Trạch và Đỗ Bạch Vi hận trong tay không có một cái giẻ lau, không phải dùng để lau mà dùng để che mặt lại! Thật mất mặt!
Đặc biệt là Đỗ Bạch Vi, ngày thường cô ta luôn cố gắng xây dựng hình tượng của mình như một nữ thần trong thôn Bạch Mã, lúc này thì tốt rồi, hoàn toàn sụp đổ!
Có ai nhìn thấy một nữ thần được vớt ra từ hố phân chưa?
Đỗ Bạch Vi cúi đầu, tận lực làm giảm đi sự tồn tại của cô ta.
Đáng tiếc, cô ta thật sự là quá nổi danh.
“Ôi trời! Mùi phân thối hoắc này thế nhưng là từ trên người thanh niên trí thức Đỗ phát ra!”
“Không thể tưởng tượng được, thanh niên trí thức Đỗ đây là rớt vào hố phân sao?”
“Ngọc Trạch cũng thật sự rất yêu cô ấy, vậy cũng đều không chê, còn đem cô ấy vớt lên, thật là một người chồng tốt!”
Tống Ngọc Trạch tận lực bảo trì thong dong cùng trấn tĩnh, nhưng mà dạ dày anh ta còn không có thích ứng.
Anh ta vừa đi vừa nôn khan. Như là sợ người khác không biết Đỗ Bạch Vi có bao nhiêu ghê tởm.
Những người xem náo nhiệt, vừa thấy Tống Ngọc Trạch đều chịu không nổi, đại khái cũng hiểu rõ mùi vị kia thối đến mức nào!
Mọi người vội vàng lui về phía sau, bảo trì “khoảng cách an toàn”.
Một đường đi đến Tống gia, sự tích thanh niên trí thức Đỗ rớt hố phân đã truyền khắp toàn bộ thôn Bạch Mã.
Không thể xem thường khả năng truyền đạt tin tức của bảy cô tám dì được.
Ngắn ngủn hơn mười phút, chuyện xưa này liền có vô số cái phiên bản.
《 Ngọc Trạch và thanh niên trí thức Đỗ tình cảm bền chặt hơn vàng, cứu vợ ra khỏi hố phân, cảm động lòng người! 》
《 thanh niên trí thức Đỗ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới sự giận dữ nhảy vào hố phân, Tống Ngọc Trạch xả thân cứu giúp, cùng nhau nhảy xuống! 》
Lúc Đỗ Bạch Vi biết được thiếu chút nữa trợn trắng mắt ngất xỉu đi.
Mẹ của Tống Ngọc Trạch là Trương Mai vốn dĩ cũng rất thích người con dâu thanh niên trí thức này.
Chính là.
Trương Mai vừa nôn vừa lớn tiếng nói: “Vi Vi, các con đây là làm sao……ọe!”
Đỗ Bạch Vi chảy nước mắt, đi đến sân sau, bây giờ cô ta chỉ muốn chạy nhanh ném quần áo dơ trên người xuống, đi tắm rửa sạch sẽ!
Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả cơm cô ta đều không muốn ăn, dạ dày phản ứng đến lợi hại!
Trương Mai đau lòng con dâu: “Vợ con đang êm đẹp sao lại biến thành như vậy? Có ai đẩy nó sao?”
Trước tiên bà ta liền nghĩ tới Tô Hòa Nịnh, rốt cuộc cô bị Tống gia bọn họ từ hôn còn muốn “tự sát”, tuyệt đối là ghi hận trong lòng.
Tống Ngọc Trạch lắc đầu: “Cô ấy tự mình rơi vào.”
Vẻ mặt Trương Mai càng thổn thức, bà ta suy yếu mà ngồi bên cạnh bàn ăn: “Hôm nay mẹ còn cố ý làm cho con món mà con thích ăn, đáng tiếc.”
Một bàn lớn đồ ăn này, phỏng chừng muốn làm thức ăn cho heo nuôi trong nhà.
Bị Đỗ Bạch Vi ầm ĩ như vậy, ai còn có thể ăn cơm a?
Đỗ Bạch Vi như là đang chà da heo, trên người tắm rửa vô số lần, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có mùi! Cuối cùng da trên người cô ta đều muốn chà đến bong tróc.
Trương Mai lại tiếc nước, nhưng chịu không nổi mùi vị này, trong lúc nhất thời cũng không chỉ trích cô ta, nhanh chóng rửa sạch sẽ mới quan trọng!
Nếu không phải Đỗ Bạch Vi là thanh niên trí thức, Trương Mai thật sự không muốn một người con dâu thối hoắc như này.
Đỗ Bạch Vi đêm nay không biết khóc bao nhiêu lần.
Heo ở sân sau ngửi được mùi trên người cô ta dường như thích đến muốn chết, không ngừng phát ra âm thanh “ủng ủng ủng” .
Đỗ Bạch Vi đánh hắt xì, nhìn Tống Ngọc Trạch cũng không tới quan tâm cô ta một chút.
Cô ta tức giận đến đôi mắt đỏ ngầu: “Tô Hòa Nịnh đáng chết này, cô chờ đó cho tôi! Sau này sẽ cho cô đẹp mặt!”
Chờ tất cả người trong nhà Tô Hòa Nịnh đều chết, cô ta và Tống Ngọc Trạch vào nhà máy, để xem con tiện nhân này còn dám ở trước mặt cô ta nhảy nhót không!