Tô Hòa Nịnh xoay người đi về phía cửa nhà mình: “Tôi rất mong chờ, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu đứa cháu?”
Đứng ở trên đường cãi nhau với bọn người này thật sự làm giảm đẳng cấp của cô.
Bà Vương che lại ngực, trong miệng nhắc mãi: “Người phụ nữ điên này…… Thật vô lý!”
Đỗ Bạch Vi đuổi theo Tô Hòa Nịnh: “Hòa Nịnh, nếu là vì tôi, thì cô cũng không cần phải làm như vậy.”
Lúc này hai người đang đứng ở gữa giao lộ.
Tô Hòa Nịnh ôm cánh tay, bình tĩnh nói: “A, tôi vì cô mà làm như vậy sao?”
Đỗ Bạch Vi ánh mắt có chút phức tạp: “Cô rõ ràng phải là người nội liễm và dịu dàng.”
“Nội liễm dịu dàng?” Tô Hòa Nịnh cười, “Tôi đây còn nghĩ cô là người thô lỗ ngu ngốc chứ.”
Đỗ Bạch Vi đã quen giả bộ vẻ mặt buồn bã.
Kỳ thật trong lòng đã tức giận nhảy cẫng lên giống như con gà bị dẫm phải chân.
“Bạch Vi, chúng ta về nhà thôi, sao lại ở đây với người phụ nữ này?”
Tống Ngọc Trạch trong tay cầm một chồng sách, đứng ở đối diện kêu Đỗ Bạch Vi.
Đỗ Bạch Vi vừa nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, lập tức lộ ra biểu tình lã chã chực khóc.
Tô Hòa Nịnh nhìn đến nghẹn họng trân trối, giống như đang xem một lễ trao giải Oscar ở đời sau, nếu không có bạch liên hoa này cô cũng không thèm xem! Giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất không ai ngoài cô ta!
Tô Hòa Nịnh lười biếng mà dựa vào cạnh cửa, nhìn hai người giống như hai thằng hề.
Lúc này, một chiếc xe bò đột nhiên từ chỗ rẽ lái qua đây.
Đỗ Bạch Vi chỉ lo cùng người yêu Ngọc Trạch của cô ta diễn kịch, cũng không chú ý tới bên này.
Tô Hòa Nịnh một chân đá vào hòn đá nhỏ bên cạnh cửa. Cục đá kia một đường lăn long lóc đến bên chân Đỗ Bạch Vi.
Người lái xe bò đột nhiên hô lên: “Cẩn thận!!!”
Trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ khiến con bò già bị hoảng sợ.
Nó “Mu u u” một tiếng, kêu lớn lên.
Đỗ Bạch Vi sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức lui về phía sau.
Vừa lúc đạp lên hòn đá mà Tô Hòa Nịnh vừa đá tới!
Đỗ Nạch Vi mất thăng bằng, hét lớn: “A a a!!!”
Cô ta lao sang bên cạnh trực tiếp ngã thẳng xuống ruộng!
Tống Ngọc Trạch cũng không rảnh lo cái gì, vội vàng chạy tới.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ Đỗ Bạch Vi, ánh mắt của Tống Ngọc Trạch thay đổi, biểu cảm trở nên phức tạp.
Người lái xe bò duỗi đầu vừa thấy: “Ai nha! Cô gái này rơi vào hố phân rồi!”
Đuôi bò già đung đưa, mùi hương này nó quen thuộc. Còn không phải là phân của chúng nó sao, không có gì lạ!
Tô Hòa Nịnh không kiềm được bật cười, xứng đáng a ha ha ha ha!
Đỗ Bạch Vi thật muốn chết, cái hố phân này vậy mà sâu hơn một mét!
Bây giờ trên người cô ta toàn là mùi phân, cô ta vừa nôn khan vừa nghẹn ngào nói:
“Oa a a A Trạch, mau kéo em đi lên! Thật ghê tởm!!”
Tô Hòa Nịnh đến gần hai bước nhìn Đỗ Bạch Vi, còn không quên bóp mũi, ra sức đánh chó rơi xuống nước:
“Ai da, đây là nhà ai a, sao lại hôi thúi như phân vậy?”
Đỗ Bạch Vi nước mắt chảy ròng, cô ta vừa định lau nước mắt, động tác đột nhiên cứng lại.
“A a a nó dính trên mặt tôi a a a a!!”
Đỗ Bạch Vi liều mạng nôn khan, lúc này cô ta chật vật thành như vậy, mà Tô Hòa Nịnh từ trên cao nhìn xuống vẫn xinh đẹp kiều diễm.
Lúc này, lửa giận và đố kỵ trong lòng Đỗ Bạch Vi đã lên tới đỉnh điểm.
“Dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì, cô ta chỉ là một bia đỡ đạn…… Nôn nôn nôn……”
Đỗ Bạch Vi còn chưa nói xong, đã bị cảm giác ghê tởm muốn nôn đánh gãy.
Cô ta nôn đến chảy nước mắt: “A Trạch, sao anh còn chưa tới giúp em?”
Tống Ngọc Trạch có thói ở sạch, anh ta chỉ là đứng ở ven đường cũng đều muốn nôn ra, anh ta hận không thể lui đến ngang hàng với Tô Hòa Nịnh.
Tô Hòa Nịnh thấy Tống Ngọc Trạch kinh hoảng thất thố mà nhìn về phía cô, cô cười mỉa mai:
“Vợ anh rớt xuống hố phân, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là được, còn không nhanh vớt cô ta lên.”
Cô còn nghĩ rằng tên cẩu nam nhân này rất yêu Đỗ Bạch Vi, giờ lại ghét bỏ?
Người lái xe bò cũng nhìn không được: “Cậu mau đi xuống kéo cô ta lên a!”
Tống Ngọc Trạch chịu không nổi ánh mắt khiển trách này, anh ta vừa nôn khan vừa vươn tay ra, cảm giác thật rất muốn chết.
Tô Hòa Nịnh “ai nha” một tiếng, nhìn hai người đi ra từ hố phân, cô nhanh chóng bóp mũi rồi đi về phía nhà mình.
Đỗ Bạch Vi khóc lóc muốn ôm ôm Tống Ngọc Trạch, nhưng người đàn ông này sao có thể đồng ý?
“Bạch Vi……ọe…… em bình tĩnh trước đã……ọe! Ọe!”
Đỗ Bạch Vi ủy khuất muốn chết, muốn trách cứ anh ta, vừa mở miệng cũng là “ọe”.
Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng này anh ọe em ọe, cảnh tượng vô cùng buồn cười!
Người lái xe bò cũng cười lớn, lái xe bò rời đi: “Thật là thúi quá!”
Trong lòng Tống Ngọc Trạch có một ngọn lửa không rõ nguồn gốc, khi nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Tô Hòa Nịnh đột nhiên tắt ngấm.
Những lời oán giận của Đỗ Bạch Vi ở bên cạnh tựa hồ không lọt vào tai anh ta, anh ta chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ so với hoa đào còn đẹp hơn.
Giây tiếp theo, như thể nhìn thấy thứ gì đó, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên!