Đỗ Bạch Vi cưỡng ép thay đổi cốt truyện, cô ta xuyên sách đi vào, Tống Ngọc Trạch lập tức lựa chọn cùng Tô Hòa Nịnh từ hôn.
Hai người bọn họ còn cố ý dàn dựng tiết tấu khiến cô trở thành trò cười trong mắt toàn bộ người trong thôn.
Sau đó, Đỗ Bạch Vi và Tống Ngọc Trạch đều không cần Tạ Niên Cảnh đề cử, lướt qua anh tìm quan hệ tham gia kỳ thi tuyển dụng của nhà máy điện.
Cô ta và Tống Ngọc Trạch đoạt đi tất cả mọi thứ của Tô Hòa Nịnh, sống cuộc đời của một người chiến thắng mà không cần phải nổ lực.
Lại bởi vì Đỗ Bạch Vi viết một câu “Tô Hòa Nịnh tan nhà nát cửa”, dẫn tới chuỗi phản ứng dây chuyền. Làm Tô Hòa Nịnh trong giây lát mất đi toàn bộ người thân của mình.
Tô Hòa Nịnh ở trong mơ rơi nước mắt.
“Đỗ Bạch Vi…… Thì ra, tất cả đều do cô……!”
Đến lúc này, mọi thứ đều trùng khớp, bao gồm cả một số chi tiết và nghi ngờ mà trước đây cô không nghĩ đến.
Đột nhiên, nước mắt bên khóe mắt của Tô Hòa Nịnh được một bàn tay có vết chai lau đi.
Cô bỗng nhiên tỉnh lại, cảnh giác mà nhìn mọi thứ xung quanh, lại đối diện với đôi mắt đen vô cảm của Tạ Niên Cảnh, nhìn đặc biệt hung dữ.
Tô Hòa Nịnh dùng sức nhéo chính mình một phen, đau đớn làm cô có cảm giác chân thật.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, trên gương mặt trắng nõn của Tô Hòa Nịnh hiện lên một tia đỏ ửng như hoa đào.
Ngay sau đó, cô lại có chút buồn bực, đã bảo anh dịu dàng một chút!
Người đàn ông này như thế nào cũng không biết biết nặng nhẹ!
“Niên Cảnh……”
Tô Hòa Nịnh vừa xấu hổ lại vừa tức giận kêu Tạ Niên Cảnh một tiếng.
Lời nói vừa nói ra, cô trợn tròn mắt, vẻ mặt của Tạ Niên Cảnh cũng sửng sốt.
Tô Hòa Nịnh ho khan hai tiếng: “Giọng nói của em! Khụ khụ khụ……”
Cô nhất thời không phân biệt rõ giữa chính mình và Tạ Niên Cảnh là ai bị thương dây thanh quản.
Này cũng quá mức!
Trong mắt Tạ Niên Cảnh hiện lên một tia áy náy, anh vươn cánh tay khỏe mạnh ra, một tay liền đem cô đỡ dậy.
“Ai ui”
Đôi mày lá liễu của Tô Hòa Nịnh nhăn lại, eo cô đau đến mức như sắp tách rời khỏi cơ thể.
Cô nhất thời cũng không nói nên lời, cứ như vậy mà ủy khuất cùng với Tạ Niên Cảnh mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đông đông đông.”
Tiếng đập cửa vang lên, là mẹ Tô, Trần Tương Nghi.
“Nịnh nịnh, Niên Cảnh, các con đã dậy chưa? Mặt trời cũng đã lên ba sào rồi!”
Tô Hòa Nịnh nhịn đau trả lời một tiếng: “Dậy rồi……”
Nói xong, cô và Tạ Niên Cảnh đồng thời im lặng.
Bởi vì thanh âm này nghe như tiếng đàn cò vậy, ai nghe cũng thấy xấu hổ!
Vì thế chờ Trần Tương Nghi đẩy cửa ra, liền nhìn thấy con gái và con rể bà giống như hai kẻ ngốc. Ngồi quỳ ở trên giường giương mắt nhìn nhau!
Trần Tương Nghi là người từng trải, vừa nhìn thấy liền biết tối hôm qua hai người đã xong việc.
Bà buồn cười nói: “Làm sao vậy? Đều đã là vợ chồng rồi mà còn khách sáo như vậy?”
Trần Tương Nghi nhìn Tạ Niên Cảnh: “Niên Cảnh, các con nhanh chuẩn bị cho tốt rồi ra ngoài, mẹ đi hái một ít thảo dược, nghe nói uống vào tốt cho cổ họng.”
Ánh mắt Tạ Niên Cảnh cứng lại, không nghĩ tới mẹ vợ lại đối xử với anh tốt như vậy.
Tô Hòa Nịnh yên lặng giơ lên tay, tỏ vẻ “Mẹ con cũng muốn”.
Trần Tương Nghi cười đi tới: “Ai da, như thế nào lại giống như đứa trẻ vậy?”
Bà đem con gái nửa ôm vào trong ngực, sờ sờ đầu cô.
Tô Hòa Nịnh chịu đựng mũi chua xót, ôm lại vòng eo đơn bạc của mẹ mình.
Cô thật sự muốn khóc lớn một trận.
Sau khi mất mẹ một lần, cô mới nhận ra có mẹ bên cạnh thật tốt.
Nếu được sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không để cho mẹ và người thân của mình phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Tạ Niên Cảnh không biết làm thế nào ở cùng hai người nên đã nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Trần Tương Nghi lúc này mới nhéo vào chóp tai Tô Hòa Nịnh, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy? Ở cùng Niên Cảnh bị ủy khuất? Cậu ta tuy rằng không cha không mẹ, nhưng mẹ là người đề nghị cậu ta tới nhà của chúng ta.”
Bà biết tính tình của con gái mình, sống một mình với Tạ Niên Cảnh sẽ khó khăn đến nhường nào.
Bà cũng lo lắng cô lại giống như nửa tháng trước, luẩn quẩn trong lòng lại tự tử!
Chỉ là Trần Tương Nghi không nghĩ tới Tô Hòa Nịnh đã từng trải qua cuộc sống thống khổ, đã sớm không còn là đứa con gái được mẹ nuông chiều nữa.
Tô Hòa Nịnh lắc đầu: “Mẹ…… Con nhớ mẹ……”
Cô nghĩ rằng lời này nói rất tình cảm.
Nhưng mà phối hợp với giọng vịt đực lúc này của cô......
Trần Tương Nghi không nhịn được, trực tiếp cười lớn: “Ai da, Nịnh Nịnh nhà ta biến thành vịt con rồi!”
Tô Hòa Nịnh:…… Vịt con!
Được rồi, chung quy vẫn là cô một mình gánh vác tất cả.
Tô Hòa Nịnh ước lượng thời gian, hiện tại là khoảng nửa tháng sau khi cô bị từ hôn trong kiếp trước.
Lúc ấy rõ ràng là cô không thích Tống Ngọc Trạch, lại bởi vì chịu không nổi lời bàn tán và chỉ trích của người trong thôn, cô đã đi vào núi với ý định tự tử.
Tạ Niên Cảnh lên núi đốn củi đã cứu cô, chân bị thương đổ máu còn khăng khăng cõng cô trở về .
Tô Hòa Nịnh mắng anh, nháo anh, nhưng người đàn ông nói không nên lời này giống như một con trâu bướng bỉnh, sợ cô vòn muốn tự tử, liền không bỏ cô xuống.
Toàn thôn đều nhìn thấy anh cõng cô trên lưng, truyền tai nhau, thậm chí còn cười nhạo "Tạ người câm" bởi vì cứu cô mà bị bệnh ở chân.
Sau đó, Tô Hòa Nịnh không chịu nổi áp lực dư luận, liền cùng Tạ Niên Cảnh kết hôn.
“Thất thần làm gì? Mau uống đi, ngại quá đắng hả?” Trần Tương Nghi vỗ nhẹ vai của Tô Hòa Nịnh, “Con nha, chính là một đứa con gái yếu đuối, Niên Cảnh một ngụm liền uống xong rồi.”
Tô Hòa Nịnh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cô nhìn chén tráng men quen thuộc, mép chén còn có chút tróc sơn.
Cô cười cười, sắc mặt không đổi uống xong một chén thuốc, cổ họng cô thật sự không còn khó chịu nữa.
“Thuốc này dường như thật có tác dụng.” Tô Hòa Nịnh vui vẻ, “Niên Cảnh đâu rồi mẹ?”
Trần Tương Nghi nghe xưng hô thân mật này, vui vẻ mà bật cười: “Niên Cảnh đương nhiên là đi làm việc nhà nông, con cho rằng ai cũng giống con lười như vậy?”
Tô Hòa Nịnh nghĩ đến anh vốn dĩ không thể nói chuyện, đi đường khập khiễng còn bị lũ trẻ trong thôn cười nhạo, trong lòng cô co rút đau đớn.
Mặc kệ Đỗ Bạch Vi là sửa hay không sửa cốt truyện, trước sau hai cái phiên bản, Tạ Niên Cảnh đều bởi vì cứu cô mà chân bị thương. Cô phải nghĩ biện pháp chữa khỏi chân và giọng nói của anh.
Trần Tương Nghi lặng lẽ nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Nịnh Nịnh con cuối cùng cũng thông suốt, mẹ nhìn người rất chuẩn, mẹ nhìn Niên Cảnh so với "ai kia" đáng tin cậy hơn nhiều, về sau tuyệt đối sẽ có tiền đồ! Con cũng không thể lại vì một người đàn ông mà tự tử a!”
Vừa nói xong, Trần Tương Nghi vừa muốn giơ tay đánh mạnh vào đầu con gái nhưng lại không đành lòng.
Đương nhiên "ai kia" là đang nói Tống Ngọc Trạch, Tô Hòa Nịnh bất đắc dĩ: “Mẹ, con thật sự chưa bao giờ thích Tống Ngọc Trạch.”
Trần Tương Nghi không tin, Tô Hòa Nịnh cũng lười giải thích.
Cô suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng mọi người đều là nhân vật trong sách, nhưng là máu mủ tình thâm là khắc vào trong xương cốt.
Hơn nữa, sau khi Đỗ Bạch Vi xuyên vào, dẫn tới cốt truyện hoàn toàn sụp đổ.
Nói cách khác, thế giới này đã không còn nằm trong sự khống chế của Đỗ Bạch Vi nữa, tất cả cảm xúc của mọi người đều là chân thật!
Tình cảm của Tống Ngọc Trạch dành cho Tô Hòa Nịnh trước đây chỉ là do “cốt truyện an bài” trước khi Đỗ Bạch Vi xuất hiện, cho nên anh ta có thể nhanh chóng yêu một người phụ nữ khác.
Cha mẹ, một nhà cậu đối với Tô Hòa Nịnh yêu thương là thật sự.
Tạ Niên Cảnh sau khi Đỗ Bạch Vi xuất hiện cũng đã yêu cô nhiều năm như vậy, đây cũng là tình yêu chân thành của anh dành cho cô mà không bị cốt truyện sắp đặt!
Nghĩ đến đây, đôi mắt hoa đào củaTô Hòa Nịnh cười thành hình trăng non xinh đẹp.
Trần Tương Nghi nhìn nụ cười tươi tắn của con gái mình, nhất thời không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Đôi khi bà không thể tin được, bà và chồng mình đã sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy!
Trần Tương Nghi cũng không có ý định cần phải sinh con trai, bà cảm thấy có được cô con gái này là sự an bài tốt nhất mà ông trời đã ban cho bà.
Giây phút ấm áp của hai mẹ con chưa kéo dài được vài phút thì bà Tô liền đi vào phòng bếp.
“Vợ thằng ba, cô là muốn bỏ đói mọi người à? Bây giờ còn chưa nấu cơm xong.”
Đôi mắt vẩn đυ.c của bà Tô tràn đầy sự khôn khéo, bà ta thiên vị nhất là gia đình con trai lớn, vợ của con trai lớn sinh được một đứa con trai, bà ta xem như bảo bối mà yêu thương.
Cả gia đình ăn cơm đều là Trần Tương Nghi làm.
Tô Hòa Nịnh còn nhớ rõ tay của mẹ cô trước đây rất trắng và đẹp, bây giờ đã trở nên khô và thô ráp, tới mùa đông còn bị nứt nẻ.
Trần Tương Nghi đang muốn đồng ý, liền nghe Tô Hòa Nịnh nói: “Bà nội, tay nghề của mẹ con sao có thể so với bà, bác cả và bác hai? Con nghĩ em trai và mọi người cũng ăn chán rồi, đều là người một nhà sao mọi người không thử đổi người làm đi.”
Sắc mặt bà Tô thay đổi: “Cái gia đình này là nghe mày hay nghe theo tao và ông nội mày?”
“Vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống, kết quả gả cho người không cha, không mẹ, tàn tật, người câm, còn ở rể chiếm tiện nghi nhà chúng ta! Con nhỏ chết tiệt này thật không biết xấu hổ!”
Bà Tô nói lời này cũng không hề giấu diếm, ai đi ngang qua sân nhỏ này đều có thể nghe được.
Ánh mắt của Trần Tương Nghi xấu hổ, vợ của Tô lão đại và Tô lão nhị cũng bất đắc dĩ đứng qua bàn ăn bên cạnh.
Cô con dâu được sủng ái nhất, vợ của Tô lão đại Lưu Xuân Hoa phụ họa nói: “Mẹ nói đúng, các người sai rồi thì chính là sai rồi, mẹ đừng tức giận, thân thể mẹ không tốt.”
Lưu Xuân Hoa dỗ cho mẹ chồng bớt giận, bà Tô lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Vẫn là con hiểu chuyện.”
Vợ Tô lão nhị, Vương Lan Tuyết ở một bên yên lặng nhìn không hé răng.
Tô Hòa Nịnh trong lòng cười lạnh, cô còn không biết tính tình này của bà Tô?
Ích kỷ, trong thời đại mà khẩu phần ăn của mọi người đều thiếu hụt, nhưng bản thân bà ta lại không hề giảm cân một chút nào!
Bà ta mua cá mới đánh bắt ở thôn bên cạnh để nấu canh cá, còn thường xuyên dùng đậu phộng và hạt mè làm thành bột.
Mỗi lần bị bắt gặp ăn một mình sau lưng mọi người, bà ta đều đúng lý hợp tình nói:
“Các người về sau bằng tuổi tôi, đều có thể ăn được, cuộc sống càng ngày càng tốt, các người cũng chỉ sẽ càng ăn càng tốt.”
Sau đó rút ra kết luận “Cho nên, bây giờ chỉ có một mình tôi ăn.”
Không chỉ ích kỷ, hiện tại ỷ vào việc ba cô không thể trở về nhà, liền coi mẹ cô như người hầu của cả gia đình này!
Trần Tương Nghi vỗ vỗ Tô Hòa Nịnh, ý bảo cô “Nghe lời, bỏ đi”.
Ai biết Tô Hòa Nịnh hôm nay đổi tính, cô nói thẳng:
“Nếu bác cả và bác hai đều ở đây, bà nội, lát nữa ông nội trở về, chúng ta liền phân gia đi!”