Nghĩa trang.
“So sánh đối chiếu DNA thành công, ông Mục Ninh đã qua đời chính là người chồng mà cô luôn tìm kiếm nhiều năm, Tạ Niên Cảnh.”
Tô Hòa Nịnh rơi nước mắt, ngã xuống trước mộ Tạ Niên Cảnh.
Cô nhìn người đàn ông có gương mặt bị phá hủy vì bị bỏng trong một trận hỏa hoạn, thậm chí không để lại bức ảnh nào cho cô.
“Tại sao…… Đến bây giờ tôi mới biết được……”
Tô Hòa Nịnh muốn tìm hiểu tin tức về Tạ Niên Cảnh ở trên mạng, nhưng người đàn ông này vẫn trầm tính và khiêm tốn như trước.
Rất nhiều phương tiện truyền thông đều muốn phỏng vấn anh ấy, muốn biết làm thế nào mà anh ấy có được như ngày hôm nay mặc dù không thể di chuyển và nói chuyện bình thường, tất cả đều bị anh lảng tránh.
Mọi người lần lượt đến phúng viếng Tạ Niên cảnh, tất cả đều là những người khuyết tật về thể chất.
“Ông chủ cũng quá khổ rồi, đời này chưa từng có giây phút thoải mái.”
Từ họ, Tô Hòa Nịnh biết được chồng mình đã gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thành lập một công ty pin Lithium_ion vào cuối những năm 1990.
Hầu hết những nhân viên trong công ty đều là người khuyết tật và có thể hoàn thành công việc ngay cả khi ngồi.
Bởi vì chính mình từng bị mắc mưa, cho nên anh luôn muốn cầm ô cho người khác.
“Ông chủ lúc còn sống đã từng dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói cho chúng tôi biết, anh đang bảo vệ một người và không muốn làm phiền đến cô ấy.”
Sau khi nhìn thấy Tô Hòa Nịnh, các nhân viên chợt hiểu ra.
Tại sao ông chủ của bọn họ lại chọn cách im lặng chờ đợi vị nữ tiến sĩ xinh đẹp tài giỏi này.
Một người có tâm tư sâu sắc như thế, có lẽ là cảm thấy mình không xứng với cô!
Tô Hòa Nịnh đứng ở mộ trước rất lâu, cho đến khi không còn ai, trời lại bắt đầu mưa nhỏ.
“A cảnh, anh quá ngốc, em chưa bao giờ trách anh.”
Mười năm trước, một trận hỏa hoạn đã cướp đi đứa con một tuổi của cô.Tạ Niên Cảnh chân khập khiển lao vào biển lửa chỉ để cứu cô.
Đã mất đi cha mẹ và gia đình cậu mợ, sau đó lại mất đi đứa con, Tô Hòa Nịnh bị suy sụp tinh thần và nói rất nhiều lời tổn thương với Tạ Niên Cảnh. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy hối hận không thôi.
Sau đó người đàn ông này liền rời đi, không có tin tức.
Mưa dần trở nên nặng hạt.Tô Hòa Nịnh khóc mệt mỏi, ôm lấy bia mộ của Tạ Niên Cảnh không muốn rời đi.
Một tiếng sấm vang lên.Trong chớp nhoáng, trước mắt Tô Hòa Nịnh hiện lên một tia sáng trắng.Cùng với cơn đau mãnh liệt trên người đồng thời cô cũng cảm thấy nhẹ nhỏm.Cuối cùng cô cũng có thể đi tìm Tạ Niên Cảnh……
Không biết đã qua bao lâu.
Cổ tay Tô Hòa Nịnh đột nhiên bị nắm chặt.
“Đau……”
Tô Hòa Nịnh đột nhiên mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen nhánh như đêm tối.
Gương mặt tuấn tú gầy gò của người đàn ông vẫn chưa bị bỏng, lông mày mang theo một chút hoang dã, từ trên cao nhìn xuống, khiến Tô Hòa Nịnh có cảm giác như đang bị một kẻ săn mồi nhắm tới.
“Niên Cảnh?” Tô Hòa Nịnh lúc này mới phát hiện xung quanh khác thường, cửa phòng và cửa sổ gỗ cũ kỹ, nền xi-măng, những tranh dán tường đã phai màu mang dấu ấn tuổi tác độc đáo.
“Sao tôi lại……”
Trọng tâm cô không ổn định, cô phát hiện mình đang ở mép giường, sắp ngã xuống, chính là Tạ Niên Cảnh giữ cô lại!
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Niên Cảnh hiện lên một tia nghi hoặc, anh không hiểu.
Một giây trước, người phụ nữ nhỏ bé này còn bài xích anh tới gần, sao bây giờ lại gọi tên anh một cách thân mật như thế.
Đôi mắt của Tô Hòa Nịnh trong veo động lòng người, khóe mắt còn mang theo nước mắt.
Cô đây là đang nằm mơ sao? Mơ về đêm tân hôn của mình với Tạ Niên Cảnh!
Khi đó cô thấy Tạ Niên Cảnh mặt không biểu tình, đi lên liền cởϊ qυầи áo cô, cô cảm thấy anh đang coi thường cô là một người phụ nữ bị từ hôn, giống với những người trong thôn đều coi thường cô.
Nhưng cô lại không biết trong rượu mà anh uống đã bị bỏ thêm bao nhiêu thứ thuốc bổ!
Tạ Niên Cảnh cau mày, cho rằng do mình “vượt quá giới hạn” khiến cô bật khóc.
Anh muốn mở miệng nói lời xin lỗi, nhưng một chữ cũng không phát ra được.
Mỗi lần như vậy, Tạ Niên Cảnh lại hận dây thanh quản bị tổn thương của mình.
Tô Hòa Nịnh vội vàng lau nước mắt, dịch trở về: “Anh đừng lên tiếng, cổ họng đau lắm phải không?”
Sau khi dây thanh quản của Tạ Niên Cảnh bị tổn thương, lại bị loại rượu thuốc này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không biết bây giờ anh khó chịu đến mức nào.
Tô Hòa Nịnh đối diện ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, tự cười nhạo mình: “Giấc mơ này cũng quá chân thật.”
Mơ?
Tạ Niên Cảnh thấy trong mắt Tô Hòa Nịnh không có chán ghét, thân hình mềm mại của cô còn nhích lại gần anh.
Được cô chủ động tiếp cận, đây là điều mà anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Một luồng hương thơm ngọt ngào như hoa đào xông thẳng vào mũi, Tạ Niên Cảnh đột nhiên trợn tròn mắt.
Tô Hòa Nịnh thế nhưng ôm cổ anh, ngồi ở trong lòng anh!Niên Cảnh, Niên Cảnh……”
Tô Hòa Nịnh vừa mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tạ Niên Cảnh, chóp mũi cô cảm thấy chua xót không thôi.
Trước đây, trong đêm tân hôn, anh là người chủ động đâm thủng tầng quan hệ kia, khiến cô không thể chấp nhận được và hờn dỗi trong một thời gian dài.
Lần này, đến lượt cô chủ động.
Tạ Niên Cảnh nghẹn ngào, khàn giọng phát ra một tiếng, giữa lông mày toát ra mồ hôi.
Bị cô chạm vào một chút, anh dường như muốn nổ tung.
Tô Hòa Nịnh ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông.
Vành mắt cô đỏ hoe, đôi mắt đẫm lệ cong lên thành hai hình trăng khuyết nhỏ, cô mỉm cười nói với anh: “Niên Cảnh, anh dịu dàng với em một chút, được không?”
Nói xong, trong ánh mắt không thể tin nổi của người đàn ông, cô đỏ mặt đến mức muốn nhỏ ra máu, vén váy ngồi trên đùi anh.
Hai người đồng thời cùng rên lên một tiếng.
Ngay lúc này, Tô Hòa Nịnh trong cơn đau bất ngờ nhận ra. Đây không phải là mơ, đây là sự thật!
Toàn bộ dũng khí cô gom góp lúc trước đều tan biến, Tô Hòa Nịnh đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Cô đỏ mặt rúc vào trong lòng ngực của người đàn ông.
Tô Hòa Nịnh thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp căng cứng khắp cơ thể người đàn ông, như muốn nổ tung!
“Niên Cảnh, anh từ từ, em vừa rồi cho rằng…… A!”
Tô Hòa Nịnh còn chưa kịp nói ra những lời hối hận, cô đã bị người đàn ông cao lớn này ôm chặt, xoay người, hoàn toàn nghiền nát cô.
Mái tóc đen nhánh mềm mại của cô trải dài trên gối, vị trí của hai người lập tức thay đổi!
“Tạ Niên Cảnh!” Tô Hòa Nịnh hoảng hốt, trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, lại không biết đôi mắt hoa đào của mình có bao nhiêu hấp dẫn, “Anh, anh đi ra ngoài trước!”
Tạ Niên Cảnh ôm vòng eo mềm mại không xương của Tô Hòa Nịnh, bị ánh mắt này nhìn đến mất hồn. Anh làm gì còn lí trí nữa?
Người đàn ông với thể lực vượt trội, lại chuyên làm việc đồng áng, lúc này đương nhiên sẽ phát huy hết khả năng của mình.
Ra sức cày ruộng!
Tô Hòa Nịnh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được trọng sinh, thật vất vả “khác người” một lần, thế nhưng lại tự hố chính mình.
Suốt cả đêm, giọng của cô gần như đã khàn đi. Đợi đến khi gần sáng, Tô Hòa Nịnh mới đi vào giấc ngủ.
***
Trong giấc mơ, Tô Hòa Nịnh nhìn thấy một hình ảnh rất kỳ lạ.
Một quyển tiểu thuyết nằm trước mặt cô, có tựa đề là "Thập niên 80: Nữ xưởng trưởng nhà máy xinh đẹp."
Ỏ bên trong cô là nữ chính, trong cốt truyện gốc, cô và nam chính Tống Ngọc Trạch đã đính hôn từ nhỏ, cả hai đều là đứa con được số phận ưu ái, sẽ càng trở nên thịnh vượng hơn.
Mà Tạ Niên Cảnh bên trong lại là nam phụ bia đỡ đạn, sau khi dây thanh quản bị tổn thương anh trở thành một "người câm," tính cách quái gở lại cố chấp, không cha không mẹ, sau khi trở về thôn Bạch Mã dưỡng thương, anh thường xuyên bị những tên lưu manh trong thôn cười nhạo.
Nhưng không ai biết rằng, trước khi bị thương trong lúc làm việc, người đàn ông này là một nhân viên xuất sắc của “Nhà máy điện Bạch Mã” nơi mà mọi người trong thôn đều muốn vào làm.
Kế tiếp, cốt truyện phát triển rất thuận lợi, Tạ Niên Cảnh, người yêu thầm cô đã nói cho cô và Tống Ngọc Trạch biết về việc tuyển dụng công nhân ở nhà máy điện.
Hai người bọn họ được Tạ Niên Cảnh đề cử, thành công vượt qua kỳ thi trở thành người của nhà máy điện mà mọi người trong thôn Bạch Mã đều hâm mộ.
Tô Hòa Nịnh, bông hoa xinh đẹp của thôn từ đây biến thành “Bông hoa xinh đẹp của nhà máy”, sự nghiệp phát triển không ngừng.
Cuối cùng, cô được chọn làm đại diện tiêu biểu của phụ nữ cả nước, trở thành "nữ xưởng trưởng" đầu tiên của nhà máy điện Bạch Mã!
Tạ Niên Cảnh, một bia đỡ đạn, bị thương ở chân khi cố gắng cứu Tô Hòa Nịnh trong một vụ tai nạn, dây thanh quản và chân đều không thể chữa khỏi, điều này hoàn toàn khiến anh không có cơ hội tiếp tục làm việc trong nhà máy điện.
Ngay sau đó, bia đỡ đạn Tạ Niên Cảnh là một trong số những người đầu tiên chuyển từ công nhân sang kinh doanh, trở thành người giàu nhất thị trấn Bạch Mã.
Anh còn không quên giúp đỡ sự nghiệp của Tống Ngọc Trạch, về cơ bản anh chính là công cụ của nam nữ chính.
Sau khi xem đến chỗ này, Tô Hòa Nịnh đã nghi ngờ nghiêm trọng.
“Đây là cái gì? Nó hoàn toàn khác với những gì mà cô đã trải qua.”
Cô vừa mới cảm thấy hoang đường, liền nhìn thấy một người ngồi ở trước quyển sách này. Bắt đầu điên cuồng sửa chữa!
“Cô là một cái thôn nữ, làm sao xứng với Tống Ngọc Trạch dịu dàng như ngọc!”
“Tống Ngọc Trạch là nam chính của tôi, là tôi tạo ra anh ta, anh ta chỉ thuộc về tôi! Không thể bị thôn nữ này đoạt đi!”
Vì thế, toàn bộ câu chuyện đã bắt đầu biến hóa long trời lở đất.
Tô Hòa Nịnh che lại trái tim đang đập loạn của mình, đến gần người phụ nữ này. Lại thấy được một gương mặt quen thuộc!
Đỗ Bạch Vi!
Thì ra là Đỗ Bạch Vi, thanh niên trí thức ở kiếp trước đã phản bội Tống Ngọc Trạch!
Đỗ Bạch Vi vừa sửa cốt truyện vừa cười dữ tợn: “Cô chỉ là thôn nữ, tôi chính là thanh niên trí thức, Ngọc Trạch của tôi là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, chỉ có tôi mới xứng đôi với anh ấy.”
“Còn cô liền cùng bia đỡ đạn Tạ Niên Cảnh đi, Tống Ngọc Trạch chỉ biết điên cuồng yêu tôi.”
Tô Hòa Nịnh hô hấp cứng lại.
Nếu cô đoán không sai, lúc này người phụ nữ điên cuồng này. Thế nhưng là tác giả của cuốn tiểu thuyết "Thập niên 80: Nữ xưởng trưởng xinh đẹp," Bạch Vi!