Chương 21
Khi Emma chưa kịp thở thì cô đã thấy mình ở Westonbirt, nhìn hàng trăm người làm và gia nhân hoàn thiện những công việc cuối cùng cho đám cưới được chuẩn bị vội vàng nhất trong hàng thập kỷ qua. Bà Caroline và Eugenia tìm thấy đúng sở trường của mình, và Emma phải công nhận rằng việc họ làm được đúng là điều kỳ diệu. Bà Caroline vẫn hay phàn nàn rằng nếu có thêm thời gian thì bà có thể đã làm tốt hơn thế, điều đó khiến Emma bật cười vì việc chuẩn bị đám cưới vượt xa những gì cô từng mơ ước khi còn ở Boston.Sau vài lần nhỏ to tranh cãi giữa Sophie và Belle xem chọn màu xanh hay màu hồng, cuối cùng Emma quyết định rằng xanh bạc hà sẽ là màu chủ đạo của ngày cưới, và hóa ra đó là quyết định thông minh bởi vì cả hai người phụ nữ đều lộng lẫy không chê vào đâu được trong bộ váy của mình.
Nhưng chính cô dâu mới là người chinh phục trái tim của tất cả mọi người. Trong lần thử váy cuối cùng, Belle phải há hốc miệng nói rằng cô chưa bao giờ thấy Emma xinh đẹp đến như vậy. Chiếc váy cưới thuộc kiểu hơi cổ điển, chiết eo ở đúng chỗ eo thay vì theo sát mốt thịnh hành nhất là chiết ngay dưới bầu ngực. Emma thích kiểu mới này và đã cắt nhiều bộ váy theo kiểu đó, nhưng cô tuyên bố sẽ không làm thế với váy cưới. Bà Lambert đồng ý ngay và đã may cho cô chiếc váy cưới lộng lẫy bằng lụa trắng ngà với đường viền cổ nhã nhặn chỉ hơi lộ bờ vai, ống tay dài bó sát và các lớp váy lót khiến chiếc váy bồng lên từ eo đầy yêu kiều. Emma yêu cầu chiếc váy phải tương đối giản dị, bởi thế không gắn thêm đá quý hay nơ gì hết.
Kết quả thật đáng kinh ngạc. Kiểu may tôn dáng người nhỏ nhắn của Emma, nhấn vòng eo nhỏ và nét dịu dàng của chiếc cổ. Nhưng chính màu lụa mới là bí quyết tạo nên điều đó. Ban đầu Emma nói rằng cô yêu màu trắng, nhưng bà Lambert gạt đi và khăng khăng đòi chọn màu trắng ngà. Bà đã hoàn toàn đúng; thứ chất liệu mới này tôn nước da của Emma một cách hoàn hào, khiến cô tỏa sáng lung linh.
Mặc dù có thể chính tình yêu mới là điều khiến cô lung linh.
Dù sao, Emma quyết định, bộ váy cũng góp phần vào đó.
Cuối cùng, ngày cưới cũng đã đến, và Emma tỉnh giấc với cảm giác cồn cào nhộn nhạo. Rồi đúng lúc đó Belle nhảy xổ vào phòng hỏi ngay không cần mở đầu, “Chị hồi hộp à?”
“Kinh khủng.”
“Tốt đấy. Chị phải hồi hộp mới đúng. Dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn. Có lẽ là sự kiện lớn nhất đời người phụ nữ. Tất nhiên, sau sinh và tử. Em cho là như vậy, nhưng…”
“Đủ rồi!” Emma bật ra.
Belle mỉm cười ranh mãnh.
“Đồ quỷ,” Emma lẩm bẩm, đập mạnh chiếc gối vào cô em họ.
“Em đã bảo người mang một chút sô cô la sáng lên,” Belle nói. “Sẽ có ngay đây. Em không nghĩ sáng nay chị muốn ăn thứ nào nặng bụng.”
“Ừ,” Emma khẽ đồng ý, mắt nhìn chăm chú ra cửa sổ.
Belle nhận thấy vẻ nghiêm nghị của cô thì lập tức hỏi, “Chị không nghĩ lại đấy chứ?”
Emma bứt khỏi sự mơ màng. “Không, tất nhiên là không. Chị yêu Alex, em biết rồi đấy. Chị không biết là đã nói với em lần nào chưa, nhưng chị yêu anh ấy.”
“Em biết là chị có yêu anh ấy!”
“Chị chỉ ước là cha có thể dẫn chị vào lễ đường. Chị nhớ cha. Giờ chị sẽ phải sống xa cách cha rồi.”
Belle vỗ vỗ tay Emma an ủi. “Em biết. Nhưng dù sao chị còn có chúng em. Cả gia đình Ashbourne yêu mến chị. Rồi cha chị cũng sẽ đến thăm. Em biết là ông sẽ đến. Nhưng đừng nói với cha em là chị nhớ bác John đấy nhé. Ông ấy mừng như mở cờ trong bụng khi được dẫn chị vào lễ đường.”
Có tiếng gõ cửa vang lên, và Sophie bước vào phòng, vẫn đang mặc áo choàng ngủ. “Em đã chặn cô hầu phòng ở cầu thang và bảo vào bếp lấy thêm sô cô la,” cô nói. “Em hi vọng là chị không phiền. Cô ta sẽ có mặt ngay bây giờ.”
“Tất nhiên,” Emma mỉm cười nói. “Càng đông càng vui.”
“Em không thể tin được các hoạt động trong nhà lại nhộn nhịp đến thế,” Sophie nói tiếp. “Hai người đã ai xuống dưới nhà chưa?”
Cả Emma và Belle đều lắc đầu.
“Mọi thứ cuống cả lên. Em suýt bị một người hầu phòng giẫm phải. Mà khách bắt đầu đến rồi đấy!”
“Chị đùa đấy à?” Belle đáp. “Họ phải dậy từ bốn giờ sáng thì mới đến được đây vào giờ này.”
“Phải, Alex thực sự phát cáu khi mẹ gợi ý mời mọi người ở qua đêm. Chỉ có một vài người được chọn đến đêm qua, và anh ấy kiên quyết đòi tất cả mọi người phải rời khỏi ngôi nhà này trước lúc nửa đêm.”
Emma đỏ mặt. “Em đã nhìn thấy anh ấy chưa?”
“Chưa,” Sophie nói và cầm lấy một cốc sô cô la từ tay người hầu vừa lặng lẽ vào phòng. “nhưng Dunford thì đã đến và quanh quẩn đâu đó. Anh ấy nói rằng Alex đang như ngồi trên đống lửa. Em tưởng tượng anh ấy đang nôn nóng muốn toàn bộ đám cưới này kết thúc.”
“Phải, không chỉ mình anh ấy muốn thế,” Emma lẩm bẩm, tự hỏi không biết đến bao giờ dạ dày cô mới thôi nôn nao.
Theo dự kiến đám cưới sẽ sớm bắt đầu vào buổi trưa, và vào lúc mười một giờ ba mươi Emma ngó ra ngoài cửa sổ nhìn đám khán giả đang đông thêm ở bãi cỏ phía Nam Westonbird. “Chúa ơi,” cô thảng thốt. “Phải có đến hai trăm người ở đó.”
“Gần đến bốn trăm, em đoán thế,” Belle nói và đi đền gần chỗ chị họ bên cửa sổ. “Mẹ muốn danh sách khách mời là sáu trăm, nhưng…”
“Nhưng không đủ thời gian,” Emma nói nốt. “Chị biết.” Mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bãi cỏ, cô lắc đầu trước quy mô của đám cưới. Những rạp kẻ sọc vui nhộn lác đác trên bãi cỏ, che cho khách khứa khỏi cái nắng đầu tháng Bảy. Như Alex đã hứa, đám cưới có nhiều lẵng hoa đến mức cô không thể đếm nổi.
“Ôi trời,” Emma thì thảo. “Lẽ ra chị không nên để cô Caroline tổ chức lớn đến thế. Một nửa số đó chị không hề quen biết.”
“Nhưng họ biết chị!” Sophie hào hứng chỉ ra.
“Chị có tin là mình sắp làm công tước phu nhân không?” Belle hỏi.
“Không, chị thực sự không thể tin được,” Emma yếu ớt nói.
Và sau đó, khi cô chưa kịp ý thức được thì đã đến trưa và cô đứng ngay bên ngoài cổng rạp, lo lắng đến mức chỉ nghe thấy nhạc điệu của nhóm tứ tấu đàn dây chơi bản nhạc Mozart yêu thích của mình.
“Chúc may mắn,” Sophie nói ngay trước khi bước xuống lối đi giữa hai dãy ghế trong giáo đường. “Chị dâu.”
Belle theo sau Sophie vài giây, nhưng cô còn kịp siết tay Emma trấn an. “Em yêu chị, Emma Dunster.”
“Đây là lần cuối cùng có người gọi chị bằng tên đó đấy,” Emma thì thầm.
“Dượng thấy Emma Ridgely nghe rất hay,” ông Henry nói cầm lấy tay cô. “Đặc biệt là khi nó còn kèm theo chữ công tước phu nhân Ashbourne ở cuối.”
Emma mỉm cười lo lắng.
“Con sẽ làm tốt thôi,” ông Henry nói. Sau đó ông khẽ thêm vào, “dượng biết rằng con sẽ rất hạnh phúc.”
Emma gật đầu, cố kìm những giọt nước mắt. “Cảm ơn dượng rất nhiều, dượng Henry. Về tất cả mọi chuyện. Con yêu dượng, dượng biết đấy.”
Ông Henry chạm vào má cô. “Dượng biết,” ông nói, giọng nghẹn ngào xúc động. “Chúng ta đi chứ? Dượng nghĩ rằng chàng công tước của con sẽ chạy xuống lối đi lôi con lên bục làm lễ nếu chúng ta không đến đó sớm đấy.”
Hít sâu một hơi, Emma bước bước đầu tiên xuống lối đi giữa hai dãy ghế. Và khi cô nhìn thấy Alex chờ ở bục làm lễ, tất cả những lo lắng hồi hộp của cô dần tan biến hết. Với mỗi bước đi, niềm vui trong cô tăng dần lên, và cô thậm chí không chú ý đến hàng trăm người đang quay lại nhìn cô dâu rạng ngời đi xuống lối đi giữa hai hàng ghế.
Hơi thở Alex nghẹn lại trong cổ khi anh nhìn thấy cô bước vào rạp lần đầu tiên. Trông cô thật yêu kiều, anh không biết miêu tả ra sao nữa. Có vẻ như vẻ đẹp tích tụ bên trong cô đang tỏa sáng qua từng chân tơ kẽ tóc. Mọi thứ xung quanh cô đều lấp lánh, từ làn da màu kem mịn màng, đôi mắt tím đến những lọn tóc bốc lửa tỏa sáng rực rỡ dưới chiếc khăn voan mỏng manh.
Cuối cùng, ông Henry và Emma đến chỗ Alex, và Emma không thể không mỉm cười khi dượng đặt tay cô vào tay người chồng tương lai. Ngước nhìn đôi mắt xanh của Alex, cô thấy hơi ấm không thể phủ nhận trong ánh mắt đắm đuối của anh, cả sự ham muốn, sở hữu, và, đúng, cả tình yêu nữa. Có thể anh chưa hề nói những lời đó, nhưng Emma nhìn thấy rõ như ban ngày trong mắt anh. Anh yêu cô.
Anh yêu cô, và bỗng nhiên cuộc đời cô tươi vui gấp đôi thời khắc trước đó.
Phần còn lại của lễ cưới trôi qua nhanh đến mức sau này Emma chỉ còn nhớ mang máng. Charlie đứng đó kiêu hãnh cầm nhẫn cưới đặt trên một chiếc gối nhỏ, hơi ấm của đôi tay Alex khi anh l*иg chiếc nhẫn vào ngón tay cô, nụ cười đắc ý của Dunford và Ned vì nhìn thấy Alex hôn cô hơi say đắm quá mức khi mục sư cuối cùng cũng tuyên bố họ thành vợ chồng, và cuối cùng là hình ảnh đôi má ướt đầm của bà Caroline khi đôi vợ chồng mới cưới lướt trở lại lối đi giữa hai hàng ghế khi kết thúc buổi lễ.
Tiệc vẫn kéo dài nốt buổi chiều và gần hết buổi tối, Emma thấy mình được hàng trăm người không quen biết rồi đến hàng trăm người quen biết chúc mừng. Alex kè kè bên cạnh hết mức có thể, nhưng khi bọ bị buộc phải tách riêng để gặp gỡ mọi người, cô vẫn cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình, và cô cố lắm mới kiềm chế được cơn run rẩy đã tăng gấp đôi vì ái tình và khao khát bồng bềnh trong người.
Cuối cùng, sau hàng giờ khiêu vũ và hàng chục lần nâng cốc, Alex rụt rè đến chỗ Emma thì thầm vào tai cô, “Anh biết là bây giờ vẫn còn sớm, nhưng liệu chúng ta ra khỏi đây được chưa nhỉ? Anh muốn em là của riêng anh thôi.”
“Ôi, thế mà em cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ hỏi xin ý kiến người khác đấy,” Emma nói, nụ cười rạng rỡ hơn.
Hai người vẫy tay chào đám đông và dừng lại bên cạnh bà Eugenia trước khi đi. “Con muốn mọi người biến hết trong đêm nay,” Alex nói dứt khoát. “Đến sáng họ mới về được tới nhà con cũng mặc. Đằng nào thì họ vẫn thường như thế còn gì.”
“Liệu mẹ có thể nghĩ rằng sự hẹp hòi này của con không áp dụng với các thành viên trong gia đình không?” Bà Eugenia hỏi với vẻ mặt cực kỳ thích thú.
“Tất nhiên, nhưng con muốn thật nhiều người trong nhà ta rời khỏi đây vào sáng mai.” Alex hôn lên má mẹ. “Con muốn một chút riêng tư với vợ mới cưới, nếu không ai phiền lòng.”
“Cứ yên tâm, tất cả chúng ta sẽ đi khỏi đây vào trưa mai,” bà Eugenia trả lời. “Mẹ cho rằng con không định thò mặt ra khỏi buồng cô dâu trước lúc đó?”
Emma đỏ bừng đến tận chân tóc.
“Tuyệt đối không,” Alex không ngượng ngùng nói. “Tuy nhiên, con rất biết ơn nếu mẹ có thể thu xếp để người nhà mang đồ ăn lên vào sáng mai.”
“Đừng lo, con trai, mẹ sẽ lo mọi chuyện.” Mắt bà Eugenia nhòe đi khi bà hôn vào má con. “Hôm nay mẹ rất hạnh phúc vì con.”
Alex và Emma mỉm cười tạm biệt bà Eugenia và đi dọc sảnh dẫn đến căn phòng lớn. Emma gần như phải chạy mới theo kịp những bước sải dài của Alex. Cuối cùng anh đẩy cô lên cầu thang uốn cong khiến cô phải dừng lại thở. “Anh này,” cô vừa khẩn khoản vừa cười to. “Đợi chút nào.”
Alex dừng lại khum tay ôm khuôn mặt cô. Đôi mắt anh tràn đầy say mê và bông đùa. “Anh không thể đợi được,” anh nói ngắn gọn.
Emma khẽ kêu lên khi anh nhấc bổng cô lên tay bế cô nốt quãng đường về phòng. “Cuối cùng thì cũng được ở riêng,” anh nói vẻ kịch tính và đá sầm cánh cửa đóng lại sau lưng để không phải đặt cô xuống. “Xin phép hôn em được không?”
“Được.”
“Tốt rồi.” Suốt lúc anh hôn, Emma nín thở nóng bừng cả người.
“Em hồi hộp à?” Alex hỏi.
“Không. Em chỉ hồi hộp sáng nay thôi, giờ thì không.”
Mắt Alex sáng lấp lánh khi đón được ý câu nói này. Nhưng anh không muốn thúc giục cô. Họ có cả đêm nay, thực tế là cả tuần tới. Anh cầm tay cố dẫn tiếp vào phòng. “Đây là căn phòng mới của em,” anh nói và đưa tay chỉ xung quanh.
Amma nhìn quanh. Trang trí khá nam tính.
“Em có thể trang trí lại nếu muốn,” Alex nói. “Đừng có vật gì hồng quá, anh hy vọng thế.”
Emma nhìn cười. “Em nghĩ rằng chúng ta có thể tìm được thứ gì đó phù hợp.”
Alex cầm tay cô. “Có một phòng kế bên, đó chính thức là phòng công tước phu nhân, nhưng anh muốn em dành nhiều thời gian ở đây hơn.”
“Thật ư?” Emma trêu.
“Chúng ta có thể biến nó thành một phòng thư giãn cho em với tất cả những đồ đạc nữ tính mà em muốn,” Alex thành thực nói. “Nhưng anh nghĩ rằng chiếc giường đó là không cần thiết. Anh đang nghĩ đến việc chuyển nó xuống khu của bà Goode. Bà ấy đã sống với nhà anh nhiều năm rồi, và anh nghĩ thế sẽ tốt cho bà ấy. Nó thuận tiện hơn so với giường bà ấy đang nằm.”
“Em nghĩ đó là ý tưởng tuyệt vời,” Emma khẽ nói và bước đến gần anh hơn.
“Ồ, Emma, anh rất vui vì cuối cùng em đã là của anh.”
“Và em cũng rất mừng vì anh là của em.”
Alex cười to. “Hãy đến gần đây hơn để ta có thể cởi bộ váy lộng lẫy đó ra cho nàng, thưa công tước phu nhân.”
“Tên em là Emma,” cô trả lời giọng nghiêm khắc. “Em không muốn nghe anh gọi là ‘công tước phu nhân’.”
“Em là vô giá, công tước phu nhân ạ.” Alex vòng tay ra sau lưng cô bắt đầu tháo những chiếc cúc tí xíu chạy dọc váy cưới. Anh làm chậm chạp đến khổ sở, du͙© vọиɠ chạy dọc sống lưng Emma mỗi lần anh chạm vào.
Một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ bật ra khỏi môi Emma khi cô đặt tay lên vai anh để đứng vững. Toàn bộ căn phòng như quay cuồng trong cơ mê du͙© vọиɠ, và đó là việc duy nhất mà cô có thể làm để đứng vững.
Tay Alex dừng lại khi đến ngang lưng Emma. “Hừm, anh nghĩ đã đến lúc tháo tóc cho em.” Ngón tay khéo léo của anh tháo hết cặp ghim cài những bím tóc dày của cô lêи đỉиɦ đầu. “Mặc dù anh thích những sợi tóc lòa xòa buồn xuống khi em làm tóc kiểu này.” Vài giây sau, tất cả mớ tóc đổ xuống, và Alex nâng vài lọn tóc mềm mại lên mặt, hôn chúng rồi thổi vào đó hơi thở nồng mùi rượu.
“Anh si mê mái tóc của em,” anh thì thầm, luồn tay vào mái tóc. “Anh đã bao giờ nói với em là anh muốn có bé gái mang mái tóc màu đúng thế này chưa nhỉ?”
Không nói gì, Emma lắc đầu. Họ chưa bao giờ bàn về con cái. Cô cho rằng anh muốn có người nối dõi – tất cả đàn ông đều thế - nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh muốn có một bé gái giống hệt cô. “Còn em thì lại nghĩ về một bé trai có mái tóc đen và đôi mắt xanh lục,” cô lưỡng lự nói.
Alex lại lần ngón tay trở lại chỗ những chiếc cúc trên lưng. “Được, vậy chúng ta sẽ phải làm việc đến khi nào cả hai đạt được điều mình mong muốn, đúng không?” Lần này, Alex cởi cúc áo của cô rất nhanh, và chỉ trong vài giây, chiếc váy đã rơi xuống sàn, và trên người Emma chỉ còn chiếc áσ ɭóŧ lụa mỏng.
Anh bắt đầu tuột chiếc áo ra khỏi người cô, nhưng Emma ngăn anh lại. “Suỵt. Đến lượt em.” Cô với tay lên chiếc cà vạt từ từ kéo những nút thắt rắc rối. Làm xong, cô chuyển sang chiếc áo sơ mi trắng phau, hít hà từng chút da thịt lộ ra khi cô tháo mỗi chiếc cúc áo. Alex chỉ có thể trụ nổi sự tra tấn ngọt ngào đó vài giây, rồi anh rên lên một tiếng, bế bổng cô lên chiếc giường lớn bốn cột.
“Ôi, Chúa ơi, em thật đẹp,” anh nói vẻ đầy tôn sùng, chạm vào một bên má cô. “Thật đẹp.”
Emma buông thả trong khoảnh khắc đam mê đó, vòng tay ôm Alex đầy háo hức khi anh nằm xuống giường cùng với cô. Ngay khi tự cởϊ qυầи áo, anh cũng không thể thôi chạm vào cô, và hơi nóng từ bàn tay anh cộng với sự đυ.ng chạm đầy nɧu͙© ɖu͙© của lụa vào làn da gần như quá đủ để đẩy cô đi xa tắp. Cô rêи ɾỉ gọi tên anh mãi mà không nhận thấy đó chính là tiếng mình.
“Em yêu, anh đây thôi,” anh thì thầm.
Đúng là anh ở đây, cô tin chắc như vậy. Mỗi xăng ti mét cơ thể để trần tuyệt đẹp của anh áp sát vào cô. Nhưng chiếc áσ ɭóŧ vẫn còn vướng víu, và Emma giật mạnh mảnh vải khó chịu vì không muốn có thứ gì chen giữa cô với chồng mình.
“Suỵt,” anh lại nói và giữ tay cô. “Anh bắt đầu thấy thích thứ này rồi đây.” Đặt hay tay lên hông còn phủ chiếc áo lụa của cô, anh bắt đầu đẩy nó len dọc thân thể cô, để lại hai vệt song song cháy bỏng dọc hai bên sườn. Khi chiếc áo trượt lên trên, để lộ bầu vυ' cô, Alex thốt lên tiếng lẩm bẩm thích thú và cúi xuống hôn từng núʍ ѵú tối màu. Emma quằn quại sung sướиɠ, ôm gáy anh kéo anh sát vào mình hơn. “Ừm, anh còn nhớ là em thích thế mà,” Alex cười thích thú, ngạc nhiên trước sự đáp lại nhiệt tình kỳ lạ của Emma.
“Alex, cởi cái đó cho em đi,” cô hối thúc.
“Ồ, được rồi,” anh trêu, và cuối cùng tuột chiếc áo qua đầu cô buông rơi xuống sàn cạnh giường.
Emma ngước mắt nhìn anh. Dường như trông anh vẫn rất tự chủ. Anh không cảm thấy phát cuồng lên giống mình ư? Nở nụ cười ranh mãnh, cô cúi người bắt đầu hôn núʍ ѵú bằng phẳng của anh đúng cách anh đã làm với cô. Anh phản ứng ngay lập tức và hơn cả điều Emma hy vọng. Bật khỏi giường, anh kêu lên, “Ôi trời, Emma, em học thứ đó ở đâu thế?”
Emma dịch lên miệng anh. “Học ở anh. Anh có muốn dạy thêm gì nữa không?”
“Có lẽ tuần sau,” Alex hổn hển. “Anh không nghĩ đêm nay mình chịu đựng được thêm nữa.”
Cô cười to hài lòng khi Alex cúi xuống hôn cô nồng nàn. Vào khoảnh khắc đó, tất cả những đùa cợt của họ ngừng lại và chỉ còn hai cơ thể đói khát quấn vào nhau trong du͙© vọиɠ và đam mê.
Emma sờ mãi vào làn da anh mà không thấy chán. Đôi tay cô đưa dọc từ cặp đùi rắn chắc của anh lên đến ngực rồi qua vai. Mỗi ve vuốt lại thổi bùng thêm đam mê của Alex cho đến khi anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Tay anh đưa dọc cơ thể cô dừng lại ở đám lông mượt mà bảo vệ bộ phận đàn bà của cô. Emma hổn hển thèm khát và túm chặt lấy anh, kéo sát anh vào mình. Từ từ, Alex tách nếp gấp ở chỗ kín đáo nhất của cô trượt ngón tay vào bên trong. Cô đã rất sẵn sáng cho anh.
“Em thật ẩm ướt,” anh nói giọng khàn khàn. “Rất ẩm ướt, nóng bỏng và rất sẵn sàng cho anh.”
“Nào, Alex,” Emma nài nỉ.
Alex nằm lên người cô, đưa chút đỉnh phần đàn ông của anh vào bên trong. Thật là một cực hình khi không lao hết cả chiều dài của mình vào chỗ ấm áp ngọt ngào ấy của cô, nhưng anh biết rằng cơ thể cô vẫn chưa quen, và anh muốn cô có thời gian điều chỉnh phù hợp với kích thước của anh.
Nhưng Emma không cho là vậy. “Ôi, Alex, xin anh. Em muốn nữa cơ,” cô rêи ɾỉ. Túm chặt hông anh, cô cố kéo anh vào gần hơn nữa.
Không thể cưỡng lại lời cầu xin của cô, anh liền kêu lên một tiếng khàn khàn, đẩy mạnh về phía trước, cắm ngập vào trong cô. Hơi thở khó nhọc, anh cố gắng giữ nhịp nhấn đều đặn, âu yếm vuốt ve cô.
Emma bay bổng tận chín tầng mây. Cô cố kiềm chế, muốn kéo dài hơn thời khắc hoàn hảo này, nhưng cô vẫn cảm thấy mình trôi vào cảm giác tự do choáng ngợp mà chỉ có Alex có thể đem lại cho cô. Cô biết rằng mình thua trận ngay khi anh trượt tay vào giữa hai cơ thể để âu yếm ve vuốt cô. Sau đó, chỉ vài giây trước khi cô biết mình sẽ vỡ òa, một tiếng kêu bật ra khỏi cổ cô.
“Ôi, Chúa ơi, Alex, em yêu anh thật nhiều!”
Anh lặng người. “Em nói gì?” anh khàn khàn hỏi.
Emma cảm thấy mình như đáng chênh vênh trên vách núi dốc đứng. Cô cần anh tiếp tục. “Xin anh, Alex. Xin anh đừng để em chơi vơi ở đó.”
“Em nói sao?” anh nhắc lại, mọi cơ bắp căng lên.
Đôi mắt tím nhìn đôi mắt xanh âu yếm với cả tấm lòng. “Em yêu anh.”
Alex nhìn cô thêm một giây nữa rồi lại lao lên phía trước, lần này hối hả hơn. Lần dấn cuối cùng là tất cả những gì mà Emma cần, và cô cảm thấy mình không còn bám vào thực tại nữa. Bật khỏi giường vì sức mạnh cực khoái, cô kêu tên anh khi cả thế giới của cô nổ bùng thành quầng sáng đam mê. Những thớ thịt của Emma dịu dàng siết quanh phá vỡ chút kiềm chế cuối cùng của Alex, anh thốt lên một âm thanh chiến thắng khi phun trào trong cô.
Rất lâu sau, khi họ nằm quấn lấy nhau trong lãng đãng đam mê tàn lụi, Alex thở thật sâu, vùi mặt vào bờ cổ con mềm mại của Emma. “Anh cứ sợ rằng mình sẽ không bao giờ được nghe những lời đó,” anh khẽ nói.
Emma vùi tay vào vò rối mái tóc đen dày. “Em thì vẫn lo sợ sẽ không bao giờ được nghe nó.”
Alex lùi người lại áp tay lên má cô. “Anh yêu em, Emma Elizabeth Dunster Ridgely,” anh trang trọng nói. “Anh yêu em bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình. Anh yêu em như chưa bao giờ mơ mình lại có thể yêu một người đàn bà đến vậy. Anh yêu em như…”
“Dừng lại!” Emma kêu lên, mắt cô long lanh nước.
“Tại sao, em yêu?”
“Em quá hạnh phúc,” cô nói giọng nghẹn ngào.
“Em không bao giờ có thể quá hạnh phúc. Thực ra, anh dự định sẽ dành cả phần đời còn lại để bảo đảm rằng mỗi ngày trong cuộc đời em lại hạnh phúc hơn ngày hôm trước.”
“Em không nghĩ rằng điều đó lại quá khó chừng nào anh vẫn ở bên em.”
Alex mỉm cười. “Xem ra anh sẽ không bao giờ rời em.”
“Tốt quá!” Emma vui vẻ nói.
“Cứ làm như em chịu để anh rời xa em ấy,” anh trêu. “Công tước phu nhân người Mỹ dữ dội của anh. Không chừng em còn cầm cả súng săn đi theo sau anh ấy chứ.”
Emma ngồi dậy ném gối vào anh. “Đồ quỷ!” Cười vui vẻ, cô để anh vật mình xuống giường. “Nói thêm là em thậm chí không biết dùng súng săn,” cô nói và lấy lại hơi thở.
“Gì? Công tước phu nhân trèo cây giỏi và sát cá của tôi không biết bắn súng săn ư? Tôi thất vọng quá.”
“Thì em dùng súng lục kha khá.”
Alex cúi xuống hôn cô. “Thế thì còn được.”
“Alex?”
“Hử?”
“Chúng ta sẽ không phải quay lại thành phố sớm chứ anh?”
“Không, anh không nghĩ vậy. Sao em hỏi thế?”
“Em nghĩ rằng mình bắt đầu thích Westonbirt.”
Alex bĩu môi. “Thích Westonbirt hay là thích anh?”
“Thích anh, anh thật là thằng nhóc lớn xác. Nhưng em sẽ không được gặp anh ở London. Mọi người ở đó đều đòi anh dành thời gian cho họ. Anh có nghĩ rằng chúng ta nên ở đây thêm một thời gian nữa không?”
Alex ôm vợ vào ngực, nâng niu tình yêu mới thành hình đang sưởi ấm con tim. “Anh nghĩ có thể thu xếp.”