Chương 20
Emma cắn môi cố hết sức đứng vững. Đầu gối cô run lập cập, tim đập loạn xạ, còn đầu óc kêu gào tự xỉ vả. Cô nhắm mắt vẻ đau khổ. Lần này thế là xong đời.Dượng Henry trông như sắp nổ tung. “Lên phòng con ngay.” Ông chỉ vào Emma quát. Mắt mở to, cô lao lên cầu thang, còn không dám liếc nhìn phía sau.
Đứng cạnh Ned ở chiếu nghỉ tầng 1, Belle há hốc miệng khi Emma chạy qua. Cô chưa bao giờ thấy cha mình giận dữ thế.
“Còn cậu,” ông Henry gắt gỏng, chuyển hướng cơn giận của mình sang phía Alex, hoàn toàn không quan tâm tới địa vị cao hơn của chàng trai, “Vào phòng làm việc của tôi. Tôi sẽ giải quyết với cậu ngay sau khi nói chuyện với vợ tôi.”
Alex chỉ gật đầu đi ra khỏi sảnh.
“Còn hai con ngoan ngoãn của tôi,” ông Henry gọi mà không cần quay lại. “Cha cho rằng các con nên về phòng mình cả đi và suy nghĩ xem tại sao các con không thấy cần thiết phải thông báo cho mẹ con và cha biết hành tung của chị họ các con đêm qua.”
Belle và Ned luống cuống rút lui.
Khi chỉ còn lại ông Henry với vợ mình (ngay cả người hầu cũng khôn ngoan tránh đi), ông quay sang phía bà thở dài. “Thế nào, mình?”
Bà Caroline mỉm cười mệt mỏi, khoanh tay. “Em không thể phủ nhận rằng mình hy vọng chuyện này xảy ra. Nhưng em chỉ mong nó xảy ra sau đám cưới.”
Ông Henry cúi xuống hôn vợ, cảm thấy cơn giận ban đầu của mình dịu bớt. “Sao em không lên gác xem Emma thế nào? Anh sẽ lo chuyện Ashbourne.” Nói đến đó, ông lại thở dài chậm rãi đi về phía phòng làm việc. Khi ông đến nơi, Alex đang đứng bên cửa sổ, khoanh tay nhìn những vệt sáng màu cam hồng vẫn còn trên bầu trời buổi sáng sớm.
“Tôi không biết nên ném cậu qua cửa sổ đó hay bắt tay cậu mà nói, ‘Cừ lắm!’” ông Henry nói giọng mệt mỏi.
Alex quay lại nhưng không trả lời.
Ông Henry đi ngang qua phòng đến chỗ một chiếc bình thon cổ đặt trên chiếc bàn nhỏ. “Cậu có muốn một ly whiskey không?” Ông liếc nhìn đồng hồ và nhăn nhó khi thấy mới có năm giờ hai mươi phút. “Tôi thấy uống rượu giờ này còn hơi sớm, nhưng đây là một buổi sáng hơi khác thường, cậu có nghĩ vậy không?”
Alex gật đầu. “Một ly rượu là tốt nhất, cảm ơn chú.”
Ông Henry rót một ly đưa anh. “Xin mời, ngồi xuống đi.”
Ông Henry rót thêm một ly nữa cho mình. “Tôi cho rằng cậu nên ngồi xuống.”
Alex ngồi xuống.
Một nụ cười thoáng trên gương mặt ông Henry. “Tôi nghĩ rằng cân nặng của cậu ăn đứt tôi, vì vậy tôi bỏ ý định ném cậu qua cửa sổ.”
“Cháu cũng khó mà làm được việc đó nếu ở vị trí của chú.” Alex khẽ nói.
“Vậy ư? Đó là tín hiệu tốt. Nhưng tôi sợ rằng chúng ta chín chắn hơn khi già đi. Tôi không còn nóng nảy như trước đây. Tuy nhiên, rõ ràng là cháu gái tôi đã bị hủy hoại danh tiết đêm qua.” Ông uống một hớp rồi nhìn thẳng vào mắt Alex. “Và cậu rõ ràng là người đã làm việc đó. Tôi khó lòng có thể chúc mừng cậu vì chuyện đó.”
“Cháu định cưới cô ấy.” Giọng Alex kiên quyết.
“Nó có ý định cưới cậu không?”
“Hiện vẫn chưa.”
“Cậu có nghĩ rằng nó muốn cưới cậu không?”
“Cô ấy nói rằng không, nhưng thực ra có muốn.”
Ông Henry nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống và khoanh tay, tì người lên mép bán. “Cậu làm thế có phần bề trên đấy, cậu nghĩ sao?”
Alex đỏ mặt. “Hai ngày trước, cô ấy đến nhà cháu – không có ai đi kèm – và cầu hôn cháu,” anh nói có ý biện hộ.
Ông Henry nhíu mày. “Thật à?”
“Cháu đã đồng ý.”
“Tôi có thể thấy rằng quan hệ giữa cô cậu giờ đây khăng khít quá còn gì,” ông Henry thản nhiên nói.
Alex ngọ nguậy không yên trên ghế, tự nhủ đi nhủ lại rằng là dượng của Emma, ông Henry xứng đáng được giải đáp thấu đáo. Tuy nhiên, cả câu chuyện nghe ra vô cùng mất mặt. “Chúng cháu hiểu lầm nhau. Cháu, à, đã phá vỡ ước hẹn. Nhưng mọi chuyện đã được giải quyết đêm qua.”
“Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong vòng hai tư giờ nhỉ.”
Alex tự hỏi đến lúc nào thì anh sẽ mất kiểm soát với cuộc trò chuyện này. Anh hít sâu tiếp tục nói, có cảm giác mình như cậu học trò bị mắng. “Lần này, cháu cầu hôn cô ấy, nhưng cô ấy từ chối vì cái tính bướng bỉnh chó chết của cô ấy.” Anh sưng sỉa nói bậy vào ngồi thụp xuống ghế.
“Con bé bướng bỉnh, tôi đồng ý với cậu như thế, nhưng cha nó đã giao nó cho tôi trông chừng. Tôi rất coi trọng trách nhiệm đối với gia đình mình. Và quan trọng hơn, tôi yêu thương Emma như con gái mình.” Ông Henry nhấc ly whiskey lên. “Liệu tôi có nên chúc mừng cho cuộc hôn nhân sắp tới của cậu không, thưa công tước?”
Alex ngạc nhiên nhìn lên.
“Nhưng hãy nhớ rằng tôi cầu phúc cho cuộc hôn nhân này không phải vì cậu đã cám dỗ được Emma, cũng không phải vì cậu nói rằng đó là điều Emma muốn. Tôi cầu phúc cho cậu bởi vì tôi thực sự tin rằng cuộc hôn nhân này là điều tốt nhất cho cháu gái tôi. Tôi nghĩ rằng cậu là một trong số ít những chàng trai mà tôi biết xứng đáng với nó, và tôi biết rằng nó sẽ là người vợ tốt của cậu.” Và sau đó, như thể đã nghĩ kỹ hơn, ông nói, “Tôi cũng nghĩ rằng Emma thực sự muốn lấy cậu, nhưng, như cậu nói, con bé có thể cứng đầu một chút và chúng ta có thể gặp rắc rối khi nhắc nó nhớ điều đó. Vì cậu, tôi hy vọng không phải gí súng vào lưng bắt nó đến bàn thờ làm lễ.”
Alex mỉm cười yếu ớt uống cạn ly whiskey của mình.
Emma đang nhìn ra cửa sổ thì bà Caroline bước vào phòng, nhưng cô không biết mình đang nhìn gì.
“Con tự sa vào rắc rối ra trò đấy,” bà Caroline nói sau khi đóng cạch cửa lại.
Emma từ từ quay lại, mắt long lanh nước. “Con xin lỗi, cô Caroline. Con không hề có ý định làm cho cô và gia đình cô phải xấu hổ. Xin cô hãy tin điều đó.”
Bà Caroline hít sâu. Emma cần được an ủi và động viên vào lúc này, chứ không phải những lời mắng mỏ mà con bé đang chờ đợi. “Gia đình cô là thế nào? Cô chỉ thấy có gia đình chúng ta thôi.”
Emma cười rụt rè.
Bà Caroline ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trang điểm của Emma. “Xem ra con sẽ phải nhanh chóng đưa ra những quyết định nghiêm túc.”
“Con không muốn cưới anh ấy, cô Caroline ạ,” Emma nói ngay.
“Con không muốn à? Con có chắc không?”
Đôi vai Emma sụp xuống. “Có lẽ là không ạ.”
“Rất khác đấy.”
Emma rời khỏi cửa sổ, hất đôi giày đoạn ngồi xuống giường. “Con không biết phải làm gì nữa.”
“Sao con không nói cho cô biết lý do con không muốn lấy Ashboure?”
“Anh ấy thật ngạo mạn. Cô có thấy anh ấy còn không cầu hôn con không? Anh ấy chỉ tuyên bố như thể đó là điều hiển nhiên. Anh ấy thậm chí không thèm hỏi ý kiến con?”
Bà Caroline hít sâu, nhận thấy rằng cháu gái mình đã lấy lại được tinh thần vốn có. “Đó là trước hay sau khi con, à, bị thất tiết?”
Emma quay đi. “Sau ạ.”
“Cô hiểu rồi. Và con không nghĩ rằng đó là một kết luận khá logic khi Ashbourne cho rằng con, một cô gái được nuôi dạy đàng hoàng, muốn cưới cậu ấy sau khi đã có quan hệ gần gũi?”
“Lẽ ra anh ấy có thể hỏi con.” Emma bặm môi bướng bỉnh nhưng trong thâm tâm rúm lại vì sự nhảm nhí của những lời mình nói.
“Phải,” bà Caroline đồng tình, “chắc chắn đó là thiếu sót của cậu ấy, nhưng cô không chắc đó lại là lý do chính đáng để từ chối cậu ấy.” Bà dừng lại cúi người về phía trước. “Tất nhiên, trừ khi con còn lý do nào khác để từ chối.”
Emma nuốt khan cắn môi dưới.
“Có không?”
Cuối cùng, khi Emma lên tiếng, giọng cô gần như không thể nghe thấy được. “Không ạ.”
“Rồi, biết thế đã,” bà Caroline nói rõ ràng, đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ Emma vừa rời khỏi. “Nhưng, phải nói lại là, một người không cần phải cưới một người khác chỉ vì không có lý do gì để không cưới. Nhất định có vài lý do chính đáng để người đó phải cưới, con có nghĩ thế không?” Bà coi sự im lặng của Emma là đồng tình bèn tiếp tục. “Có lý do nào đó khiến việc cưới Ashbourne là một việc cực kỳ khôn ngoan không?” Bà nhìn thẳng vào mắt Emma. “Khôn ngoan nghĩa là đó là bước hợp lý tiếp theo bảo đảm hạnh phúc tương lai của con ấy.”
Emma chớp mắt vài lần dưới ánh mắt dò xét của cô mình và gật đầu.
“Cô cũng nghĩ vậy.” Bà Caroline khoanh tay. “Con có yêu cậu ấy không?” bà hỏi thẳng.
Emma gật đầu, nước mắt lăn xuống má.
“Con có nhận thấy mình đang sắp đánh mất cơ hội cưới người đàn ông mình yêu không?”
Emma lại gật đầu, cảm thấy trong lòng nao nao.
“Được, vậy thì con phải kiềm chế cái tính bướng bỉnh và kiêu căng của mình đi,” bà Caroline khuyên nhủ, ngồi xuống cạnh Emma ôm cô vào lòng âu yếm như một người mẹ. “Có điều cô không bảo con phải gạt hết cái tính khí ấy đi. Con vẫn cần một chút kiêu hãnh và bướng bỉnh trong cuộc hôn nhân với một người đàn ông như thế.”
“Con biết,” Emma sụt sịt nói.
Bà Caroline đặt một chiếc hôn lên trán Emma. “Lau nước mắt đi nào, cháu yêu quý. Chúng ta cần xuống nhà thông báo cho đám đàn ông biết quyết định của mình.” Đoạn bà đứng dậy đi ra cửa.
“Nhưng còn cha con thì sao?” Emma bỗng nhiên nói. “Con không thể lấy chồng mà không xin phép cha. Và còn công ty…” Cô nhận thấy đó là lý do dở tệ, bởi vì cô là người cầu hôn trước, một việc mà cô không nghi ngờ rằng bà Caroline sẽ sớm hay biết.
“Cô nghĩ rằng con luôn biết rằng Công ty Vận tải Biển Dunster không phải là vận mệnh của con. Còn đối với cha con - phải, cô sợ rằng ông ấy sẽ phải phó thác vào quyết định của chúng ta. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Đôi mắt Emma mở to sợ hãi khi cô vô tình nhìn xuống bụng mình. Lạy Chúa, cô đã không nghĩ gì đến khả năng có con?
“Cô thấy rằng con đã hiểu ý cô.”
Lát sau khi hai người phụ nữ bước vào phòng làm việc của ông Henry, ông và Alex đang ngồi lặng lẽ như những người bạn, nhấm nháp whiskey. Emma khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này. Không có vẻ như dượng của cô đã làm gì đó để lên lớp hay trút giận vì chuyện cô thất tiết. Cô khẽ thở dài. Thôi được, tốt hơn là nên bắt đầu chuyện cưới xin của cô trong không khí hòa bình.
“Con có gì muốn chia sẻ với chúng tôi không?” ông Henry hỏi, nhướng một bên mày.
Emma nuốt khan, bước liều về phía trước quay sang phía Alex. “Em rất vinh dự được cưới ngài, thưa công tước.” Cô dừng lại hếch cằm lên. “Nếu như ngài thấy đáng cầu hôn em.”
Bà Caroline rêи ɾỉ, còn ông Henry mở tròn mắt, nhưng Alex không thể kiềm chế được nụ cười thoảng qua trên mặt. Anh nghĩ rằng đó chính là lý do khiến anh yêu cô nhiều đến vậy. “Em có muốn anh quỳ gối xuống không?” anh hỏi, nhìn sâu vào mắt Emma.
Emma lo lắng liếʍ môi. Giọng anh trêu ngươi, nhưng cô biết rằng anh sẽ làm thế nếu cô yêu cầu. “Không,” cô nói, người nóng bừng trước ánh mắt xanh màu ngọc lục bảo chăm chú của anh. “Em không nghĩ rằng điều đó là cần thiết.”
Alex mỉm cười rộng hơn một chút khi nhìn xuống Emma. Cô vẫn mặc bộ quần áo của Ned trông thật đáng yêu, đứng đó cằm hếch lên cố níu giữ lòng kiêu hãnh của mình. Anh ao ước được với tay ra vuốt lọn tóc màu sáng sau tai cô, nhưng e ngại ông Henry và bà Caroline, nên anh chỉ cầm tay cô đưa lên môi. “Em sẽ lấy anh nhé?” anh khẽ nói.
Emma gật đầu, không đủ tự tin để nói gì. Ông Henry và bà Caroline cảm thấy phần công việc của mình đã xong, lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại Emma một mình với Alex, tay vẫn trên môi anh.
“Anh xin lỗi vì đã không làm việc này ngay từ lần đầu tiên,” anh khẽ nói.
Emma cảm thấy nụ cười nở trên môi. “Thực ra em nghĩ đó là lần thứ hai.”
Alex gật đầu. “Em nói đúng. Nhưng nếu em còn nhớ, anh cũng không làm đúng cả trong lần thứ nhất.”
Emma thở dài nhớ lại cảnh tượng khủng khϊếp trong phòng khách nhỏ nhà Alex. Lạy Chúa, mới có hai ngày thôi ư? Tưởng như cả một đời người đã trôi qua kể từ ngày đó. “Phải, anh đã không đúng,” cô nói khẽ. “Nhưng em nghĩ rằng chúng ta nên bỏ lại tất cả mọi chuyện ở phía sau. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta bắt đầu cuộc hôn nhân trong trạng thái lạc quan.”
“Anh đồng ý,” Alex trả lời, ngón cái lặng lẽ vuốt bàn tay cô. Anh muốn kéo cô vào lòng. Anh muốn hôn cô điên dại. Nhưng anh hơi e ngại. Chính xác là lo ngại điều gì, anh không chắc, nhưng bằng cách nào đó anh biết rằng cả cuộc đời anh treo lơ lửng ở thể cân bằng mong manh, và anh không muốn làm nó đảo lộn. Vì vậy anh chỉ đứng đó, vuốt ve ngón tay cô, không biết nói gì, cảm thấy mình thật khờ dại vì không hiểu rõ chính mình. “Anh sẽ cố gắng không quá gia trưởng,” cuối cùng anh nói, giọng nghiêm túc.
Emma nhìn nhanh sang phía anh. Trông anh nghiêm túc và trung thực đến mức cô cảm thấy khó mà không ôm anh. “Em sẽ cố gắng không bướng bỉnh nữa,” cô đáp.
Một nụ cười thoáng xao động gương mặt Alex khi anh kéo cô vào lòng tựa nhẹ vào vóc người vạm vỡ của anh. Emma ôm eo và tựa má vào ngực anh. Cô khẽ buông hơi thở êm ái, cảm nhận hơi ấm tuyệt vời tỏa ra từ cơ thể anh. Tim anh đập to và mạnh bên tai cô, cô quyết định để anh là người phá vỡ khoảnh khắc êm đềm này bởi vì không có thứ gì trên đời có thể khiến cô xê dịch.
Nhưng cho dù vào thời khắc này cô cảm thấy tuyệt vời đến đâu, cô cũng không thể dẹp được ý nghĩ rằng cô sẽ cưới một người đàn ông quan tâm đến mình, đúng rồi, nhưng không thực sự tin mình. Anh nói rằng anh nhận thấy cô khác với những tiểu thư giới thượng lưu lằng nhằng bám lấy anh, nhưng Emma sợ rằng một vài vết sẹo cũ của anh đã ăn quá sâu. Cô không chắc ngày nào đó anh có thể tin tưởng hoàn toàn một người đàn bà.
Và tất nhiên, còn một điều nữa là anh vẫn chưa nói yêu cô. Emma đờ người khi nghĩ đến điều này, nhưng sau đó tự nhủ rằng chính cô cũng chưa bày tỏ với anh tình cảm của mình.
Nhận thấy cô thay đổi tư thế Alex liền đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô. “Có chuyện gì không ổn à, em yêu?”
Emma thả lỏng người, níu giữ hơi ấm trong vòng tay anh. “Không, không có gì không ổn cả. Em chỉ đang suy nghĩ, thế thôi.”
“Về chuyện gì?”
“Không có gì, thật đấy. Chỉ là vài thứ trong đám cưới,” cô nói dối. “Em nghĩ chúng ta không có nhiều thời gian lo được hết mọi thứ.”
Alex từ từ đưa cô lùi lại phía ghế sô pha và họ cùng ngồi xuống. “Em dự định có một đám cưới lớn phải không?” anh âu yếm hỏi, đặt hai ngón tay dưới cằm của cô nâng lên đến khi có thể nhìn vào mắt cô.
“Không. Em biết nhiều người ở London, nhưng không thân quen lắm, vì vậy không phiền lòng nếu vắng bọn họ trong đám cưới mình. Có điều, em muốn có một chiếc váy cưới đặc biệt,” cô nói thêm vẻ ao ước. “Và em cũng muốn cha mình ở đây để trao em cho anh.”
Alex nhìn chăm chú vào mắt cô, tìm kiếm một dấu hiệu nào đó cho thấy cô thực sự muốn một sự kiện đình đám. Anh chỉ thấy sự trung thực hoàn toàn trong sáng. “Anh xin lỗi vì chúng ta không thể đợi cha em được, nhưng anh muốn chúng ta cưới nhau càng sớm càng tốt. Anh không muốn chờ cô em và mẹ anh bàn chuyện cắm hoa.”
Emma khẽ cười khúc khích. “Anh có biết rằng chính xác vì chuyện cắm hoa mà chúng ta gặp nhau không, công tước?”
“Đừng gọi anh là ‘công tước’ nhé,” Alex nhắc nhở
“Em xin lỗi. Em chỉ buột miệng. Em sợ rằng đã được dạy quá kỹ về lề lối của giới thượng lưu.”
“Nhưng hãy kể cho anh nghe vì sao may mắn tột cùng của anh là nhờ việc cắm hoa vậy.”
“Đó chính là lý do khiến em mặc trang phục cô hầu đi ra cửa hàng và cứu Charlie khỏi bị chiếc xe ngựa thuê cán phải. Cô Caroline muốn em phụ giúp cô ấy cắm hoa cho vũ hội, và thế là em và Belle lén xuống bếp trốn bà. Chúng em mặc trang phục cô hầu vì không muốn làm bẩn đồ của mình.” Đoạn, cô nói thêm, “Em thực sự ghét cắm hoa.”
Alex cười to. “Anh xin hứa, em yêu, để tôn vinh cuộc gặp gỡ đầu tiên, đám cưới của chúng ta sẽ có thật nhiều hoa, nhưng em sẽ không phải cắm bất kỳ bông nào đâu.”
Emma liếc gương mặt nhìn nghiêng của anh khi anh cười. Anh không thể đối xử với cô dịu dàng thế nếu không yêu cô chút nào, đúng không? Cô xua những nghi ngờ của mình đi. Nếu không yêu cô thì anh cũng thèm khát cô, điều đó quá rõ ràng. Và anh cũng rất thích cô. Đó chắc chắn là một khởi đầu tốt. Emma hít sâu, cô cảm thấy tính bướng bỉnh chẳng lấy gì làm hay ho lại trỗi dậy trong lòng. Cô có thể làm cho cuộc hôn nhân này đơm hoa kết trái. Cô sẽ làm cho nó đơm hoa kết trái. Cô phải làm được.
Vài ngày trôi qua với những công việc hối hả. Alex cố gắng bám lấy ý tưởng ban đầu là làm đám cưới vào cuối tuần, nhưng sau năm phút “bàn bạc” với bà Caroline, anh lưỡng lự đồng ý lùi lại một tuần. Emma khôn ngoan tránh xa cuộc tranh cãi này.
“Một tuần rưỡi vẫn quá khủng khϊếp,” bà Caroline nhận xét, “Nhưng ít nhất chúng ta cũng thu xếp được vài việc tốt đẹp. Hai ngày thì không thể.”
Một giờ sau khi Alex ra về vào buổi sáng hôm đó, nữ công tước Ashbourne đến trước cửa nhà Blydon, nằng nặc đòi tham gia vào việc chuẩn bị đám cưới. Không ai nhắc đến việc giờ mới chỉ bảy rưỡi sáng. Bà Eugenia xem chừng coi đám cưới sắp tới của con trai mình không kém gì một phép mầu nhiệm, và thực tế mười mươi rằng bây giờ còn sớm một cách khác thường cũng không ngăn cản được bà đến kiểm tra xem đám cưới có trục trặc gì không. Sau khoảng mười lăm phút với bà Eugenia và Caroline, cuối cùng Emma giơ tay đầu hàng, xin hai bà hãy chỉ tham khảo ý kiến cô về những quyết định lớn, rồi đi lên phòng, vào thẳng giường. Dù sao thì đêm hôm trước cô vẫn chưa ngủ được nhiều.
Tỉnh dậy thì đã hơn sáu giờ, cô đói ngấu nghiến. Có ai đó đã bứt khỏi các kế hoạch đám cưới để chu đáo lo một khay thức ăn mang lên phòng của Emma, vì vậy cô vội vàng nuốt một miếng thịt và hoa quả để trên bàn trang điểm, xong đi tắm và mặc đồ. Sau một ngày mặc quần áo đàn ông, cô thấy chiếc váy đi dạo màu xanh ngọc của mình có phần gò bó nhưng biết rằng cứ mặc chiếc quần ống túm mà đi đi lại lại thì không ổn chút nào. Sau đó, cô ngồi vào bàn thảo nhanh một bức thư gửi cho cha, giải thích về tình hình và hứa sẽ sớm viết cho ông dài hơn, kể về Alex và đám cưới.
Cuối cùng khi cô đi xuống cầu thang vào lúc ba giờ chiều, bà Caroline và bà Eugenia vẫn ở nguyên tại chỗ như lúc cô rời khỏi đó, nâng lên đặt xuống những cái tên trong danh sách khách mới. Belle và Sophie đã nhập cuộc và đang tranh cãi nảy lửa về bó hoa cô dâu của Emma. Khi nhìn thấy cô dâu đi xuống, họ lập tức đưa câu chuyện sang bàn với cô.
“Ồ, chị nghĩ là hoa hồng,” Emma trả lời. “Được không?”
Cả hai cô gái mở tròn mắt. “Phải, tất nhiên, nhưng màu gì?” Belle hỏi.
“Ồ. Phải, điều đó phụ thuộc vào việc chị chọn váy phù dâu màu gì, chị đoán thế.”
Belle và Sophie nhìn cô chờ đợi, còn Emma nhận ra rằng cô sẽ phải quyết định. “Thì chỉ có hai người là phù dâu của tôi thôi mà, vậy hai người thích mặc màu gì?”
“Hồng đào.”
“Xanh dương.”
Emma nuốt khan. “Hiểu rồi. Có lẽ chúng ta cứ quyết định chọn màu trắng cho bó hoa cô dâu đi. Màu trắng hợp với mọi thứ. Đặc biệt là chị?” cô nói thêm với nụ cười vui vẻ. “Chị có thể dùng màu trắng cho đám cưới, đúng không?” cô nhanh nhẹn hỏi thêm. “Chị biết đó không phải là màu thời thượng nhất, nhưng một người bạn của chị ở Boston đã mặc màu trắng trong đám cưới của cô ấy, và chị thấy rất đẹp.”
“Con có thể dùng bất kỳ màu gì con thích cho đám cưới của mình,” cô của cô trả lời. “Lần thử váy đầu tiên của con là vào tối nay. Bà Lambert sẽ đóng cửa muộn để kịp may váy cho chúng ta đấy.”
“Bà ấy thật tử tế,” Emma lẩm bẩm, tự hỏi cô Caroline đã trả thêm bao nhiêu tiền để thuyết phục được người thợ may làm thêm giờ. “Còn chuyện gì nữa đã được quyết định xong rồi ạ?”
“Bác biết là theo phong tục đám cưới được tổ chức tại nhà cô dâu,” bà Eugenia chen vào. “Nhưng cháu sống tận Boston, và dù sao Westonbirt cũng gần London hơn vài giờ so với ngôi nhà ở nông thôn của họ hàng cháu.”
“Không, không, thể là tốt rồi,” Emma đáp. “Westonbirt rất tuyệt. Và dù sao, đó cũng sẽ sớm là nhà cháu.”
Mắt bà Eugenia long lanh nước khi bà nắm cả hai tay Emma trong tay mình. “Bác rất mừng vì cháu về với gia đình bác.”
“Cám ơn bác,” Emma siết chặt tay bà Eugenia nói. “Cháu rất vui được làm một thành viên trong gia đình bác.”
“Thôi nào,” bà Caroline nói khẽ. “Trở lại với danh sách khách mời đi. Tử tước Benton thế nào?”
Emma há hốc miệng. Anthony Woodside ư? “Không!” cô kêu lên.
Bà Caroline và Eugenia đều quay lại nhìn cô, vẻ mặt dò hỏi.
“Cháu…cháu không thích anh ta,” cô vội nói. “Và cháu nghĩ anh ta sẽ khiến Belle không thoải mái.”
Belle gật đầu.
“Được thôi,” bà Caroline nói và gạch bỏ tên hắn trong danh sách mà bà đang lập.
“Cháu không nghĩ nhiều người đến dự được đâu,” Emma nói, vẻ đầy hy vọng. “Do thông báo vội quá, mà lại còn cách London mất vài giờ đi ngựa nữa.”
Cả bốn người quay lại nhìn cô kinh ngạc. “Chị điên à?” cuối cùng Belle nói. “Thiên hạ chen chân nhau để đến ấy chứ. Công tước Ashbourne cưới vợ. Vị công tước ‘không thèm lấy vợ’ giờ cưới vợ. Và anh ta lại còn lấy một cô gái xuất thân khá không rõ ràng từ Thuộc địa. Đó sẽ là sự kiện xã hội trong mùa vũ hội này.”
“Sự vội vàng của đám cưới cũng khiến người ta quan tâm hơn,” Sophie nói thêm. “Nó làm tăng thêm vẻ tai tiếng và gây tò mò. Cả lãng mạn nữa, tất nhiên.”
“Chị hiểu rồi,” Emma nói giọng yếu ớt. “Nhưng chị nghĩ Alex muốn một đám cưới nhỏ thôi.”
“Ôi dào!” bà Eugenia gạt đi. “Tôi là mẹ nó, và tôi không quan tâm nó muốn gì. Con trai tôi chỉ cưới vợ một lần trong đời, nên tôi muốn được tận hưởng đám cưới ấy.” Bà Eugenia ngồi ngả ra sau ghế, còn Emma thấy rằng không còn gì để phản đối thêm.
Và trên thực tế, cả tuần tiếp theo cô cũng không cãi cọ gì, cứ để mình bị cuốn vào làn sóng chuẩn bị đám cưới. Thời gian nghỉ ngơi duy nhất mà cô có – ngoài những giấc ngủ mà cô thấy không bao giờ đủ - là khi Ned bước vào phòng khách bắt cô rời khỏi đám những người phụ nữ hiện và sẽ là họ hàng của cô. “Chúng cháu,” cậu thông báo, “đi dạo một lát đây ạ.”
Emma quá vui mừng vì được giải thoát, hai chị em liền lấy một chiếc xe ngựa đi đến một cửa hàng trà và bánh ngọt nổi tiếng.
“Em muốn kể cho chị nghe về chuyện xảy ra với Woodside,” Ned nói ngay khi họ ngồi vào bàn.
“Ối trời ơi,” Emma thì thào. “Suýt thì chị quên mất? Chuyện thế nào?”
“Hắn bắt em trả nợ vào thứ Sáu tại quán White.”
“Và em bảo hắn rằng chắc chắn em không bao giờ trả nợ hai lần.”
Emma bịt chặt tay vào miệng. “Ôi, thế hả Ned?”
“Em đã nói thế đấy. Hắn đâm ra lung túng và bắt đầu gây chuyện cho đến khi em lôi tờ giấy ghi nợ ra khỏi túi. Em nhướng mày hỏi hắn làm thế quái nào em lấy lại được tờ giấy ghi nợ nếu chưa trả nợ cho hắn.”
“Chắc chắn hắn tức điên lên.”
“Chị thân mến ơi, tức điên là còn nhẹ đấy. Em nghĩ rằng hắn sắp nổ ruột. Và ai cũng nghe thấy chuyện. Em không nghĩ rằng hắn còn được cầm đến quân bài trong mấy năm nữa.”
“Ôi, tuyệt quá,” Emma nói. “Cậu biết không, chị nghĩ chắc chắn mình có máu báo thù, vì chị thực sự vui mừng trước sự tuyệt vọng của hắn.”
“Chị chẳng giống phụ nữ quyền quý gì cả,” Ned trêu. “Nhưng nói nghiêm túc, Emma ạ. Hắn thực sự tức giận. Em nghĩ rằng chúng ta cần cảnh giác. Hắn sẽ âm mưu báo thù đấy.”
Emma nhấp một ngụm trà. “Thực tình, Ned ạ, hắn có thể làm gì được chúng ta nào? Phát tán tin đồn ư? Không ai tin hắn đâu.”
“Em không biết. Em nghĩ chúng ta cần thận trọng.”
“Thận trọng, có thể. Nhưng còn lo lắng? Chị không nghĩ thế. Hắn không có gan gϊếŧ người đâu.”
“Ồ, thật à?”
Emma lắc đầu, ngước mắt nhìn lên trời. “Hắn ta quá kỹ tính.”