Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế (Np)

Chương 3.2

Đức Mẹ Maria của con ơi, cô vẫn còn là xử nữ, chưa hẹn hò với ai bao giờ, làm sao cô có thể chịu đựng được thứ này?

“Cô đang dụ dỗ tôi hả?” Diệp Hào hạ giọng trầm thấp gợi cảm, cũng gợϊ ɖụ© không kém.

Bàn tay nóng hổi của anh trượt vào trong áo một cách dễ dàng như một con cá chạch, áp sát vào da thịt Vân Đào rồi sờ lên trên, tay đi tới đâu là Vân Đào có cảm giác như có một luồng điện nhỏ lướt đi tới đó, khiến cô tê tái không chịu được.

Hai chân Vân Đào như nhũn ra, người khuỵu xuống, eo cô bị thứ cứng cáp kia cọ trúng, nó lại phình to thêm hai cỡ. Dù là bị che bởi quần áo thì Vân Đào cũng có thể cảm nhận được độ cứng và độ nóng của nó.

Diệp Hào cười khẽ, tiếng cười như xuyên qua màng tai, tấn công vào não làm cho Vân Đào cũng run rẩy theo.

“Đúng là cô đang dụ dỗ tôi.”

Diệp Hào vén tóc dài bên vai lên tai anh, để bên tóc còn lại xõa tung, anh cúi đầu khiến sợi tóc mềm mượt như tơ xõa xuống dán vào gò má và cổ của Vân Đào.

Sợi tóc lành lạnh khiến cô tỉnh táo hơn.

“Không có.”

Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi, nhưng Diệp Hào vẫn có thể nghe rõ, mà đây cũng là đào hố cho Vân Đào nhảy.

Diệp Hào đã vuốt ve từ lưng eo đến vυ' của Vân Đào, bóp nhẹ lên bầu ngực tròn kia.

“A, ưm…” Vân Đào kêu rên, sức lực và lý trí như tan chảy trong nháy mắt. Diệp Hào buông tay, không còn ai giữ lại nên Vân Đào ngồi phịch xuống ghế.

Dươиɠ ѵậŧ nóng rực lướt qua bụng cô, chạm vào khe vυ' của cô, chạy tới chỗ bờ môi non nớt hồng hào. Diệp Hào lập tức ôm lấy Vân Đào, không cho cô tiếp tục.

“Chậc.” Diệp Hào còn tặc lưỡi ác ý, “Cô còn nói không có hả?”

Qua hai lớp quần mỏng, môi Vân Đào áp vào dươиɠ ѵậŧ của anh, đáng lẽ cô phải thấy kinh tởm mới đúng, nhưng cô không thấy thế. Cô không bình thường, thân thể này không bình thường, đúng là cô chưa có kinh nghiệm thực chiến, nhưng cô đã đọc hết truyện phim 18+ rồi, cho nên cô hiểu rõ tình hình hiện giờ của mình.

Điên à? Thế mà cô muốn làʍ t̠ìиɦ với Diệp Hào, muốn Diệp Hào lấp đầy mình, muốn nếm thử kɧoáı ©ảʍ cực hạn mà người khác nói.

Gϊếŧ cô đi!

Diệp Hào ngồi xổm xuống nhìn Vân Đào đỏ mặt, bị du͙© vọиɠ đả kích tới nỗi choáng váng, hoa mắt ù tai, anh mỉm cười – không phải một nụ cười giả dối trước đây mà là cười sung sướиɠ chân thành.

Anh vươn ngón tay cái vuốt ve đôi môi mềm mại ngon miệng kia, hạ giọng cất lên tiếng nói gợi cảm chết người, mà còn độc ác như tiếng ác ma thì thào:

“Vân Đào, cô đã nói là ngoài mạng ra, cô có thể cho tôi mọi thứ.”

“Cô nhìn đi, tôi tới thu hoạch đây.”