Vân Đào tắm rửa thoải mái xong, cô mặc áo sơ mi và quần đùi mới của Diệp Hào, áo sơ mi quá to nên cô buộc vạt áo lên lưng, quần đùi cũng to, thế là cô buộc nút chết. Cho dù là thế thì Vân Đào vẫn thấy rất lạ. Vì cô không mặc đồ lót nên dù mặc quần áo của Đông Hoàng cũng có cảm giác đang lõa thể.
Vân Đào nghĩ ngợi, có phải mình nên cảm ơn nguyên chủ leo lên giường người ta còn mặc nguyên cái váy ngủ hai dây không?
Cô mở cửa phòng tắm, thấy Diệp Hào đứng đối diện mình, nhìn anh có hơi là lạ?
Anh không còn vẻ tươi cười nhàn nhạt thường ngày, cũng không còn nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm và trêu tức ác liệt, trái lại, sắc mặt Diệp Hào hơi đen, hai mắt sâu như vực thẳm.
Lúc này, Diệp Hào hệt như một kẻ biếи ŧɦái gϊếŧ người.
Vân Đào lùi lại, “Anh, anh sao thế?”
Cô còn dám hỏi là sao à?
Diệp Hào đen mặt không nói gì, chỉ nhìn Vân Đào. Vân Đào tẩy trang, lộ ra gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, đây là lần đầu Diệp Hào thấy một Vân Đào không trang điểm. Cổ họng của anh lại thấy ngứa.
Vân Đào rất đẹp, với thẩm mỹ của bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, có thể nói là cô rất hoàn hảo. Kết cấu tam đình ngũ nhãn, mặt mày nhỏ nhắn, nơi nào cũng xinh xắn. Vì vừa tắm xong nên gương mặt Vân Đào đỏ ửng vì hơi nóng, non nớt và mềm mại không khác gì một quả đào mật mới chín.
Anh muốn cắn một cái.
Diệp Hào nuốt nước bọt.
“Anh…” Vân Đào lùi về sau.
Hai mắt cô trong veo nhưng lại chứa hơi nước mông lung, nhìn có vẻ đáng thương, nhưng vẻ tinh quái vẫn còn đó, Diệp Hào biết chắc chắn là bây giờ Vân Đào đang suy nghĩ mấy thứ xằng bậy.
Không ngoài dự đoán của anh:
“Có phải tôi tắm lâu quá, dùng nhiều nước của anh quá nên anh giận không?”
“Ha.” Diệp Hào tức quá hóa cười.
Anh đến gần Vân Đào, vòng tay qua eo Vân Đào rồi đặt nửa lòng bàn tay lên phần lưng dưới của cô, trong giây phút tay anh áp vào người cô, hai người đều run lên.
Diệp Hào siết chặt tay kéo thân thể ẩm ướt ấm áp của Vân Đào kề sát vào người mình, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào Vân Đào đang bối rối.
Hai tay Vân Đào chống lên ngực Diệp Hào mà giãy, muốn giãy khỏi vòng tay như gông cùm của anh nhưng khó mà lay chuyển được cánh tay như kìm sắt này.
Rồi chợt Vân Đào không dám nhúc nhích nữa, ở dưới… có thứ gì đó chọc vào người cô.
h