Nghe xong, Chử Hủ bĩu môi, lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt:
"Loại kẻ lừa đảo này mà vẫn có người yêu thích? Thật đúng là có mắt không tròng."
Lời của hắn khiến Sầm Diên Diên bật cười khẽ, nhưng cô cũng cố gắng che giấu.
Thấy cô cười, sắc mặt Chử Hủ hơi khó coi. Hắn lập tức đổi chủ đề, giọng lạnh lùng:
"Thôi, nếu vậy, đêm nay ngươi đi lãnh cung tra xét một phen."
Lời hắn chuyển hướng quá nhanh, khiến Sầm Diên Diên sững sờ giây lát. Nhưng cô lập tức hoàn hồn, vội vàng thưa:
"Điện hạ, có thể để nô tỳ đi vào ban ngày được không?"
Ban đêm vào lãnh cung, nơi đầy rẫy sự âm trầm, chẳng phải quá đáng sợ sao?
Chử Hủ nhướng mày, giọng nói không chút khoan nhượng:
"Ban ngày đông người, dễ bị phát hiện. Nếu ngươi trà trộn vào được thì cũng không sao, nhưng nếu bị phát hiện, ta sẽ không bảo vệ ngươi."
Giọng nói của hắn đầy lạnh lẽo, không để lại chút đường lui. Nhưng Sầm Diên Diên không hề hoảng sợ.
Dẫu sao hiện tại cô cũng đã có chút quan hệ với Chử Hủ. Nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn hẳn sẽ ra tay giúp đỡ vì cô còn có giá trị lợi dụng.
Không nhiều lời thêm, sau khi Chử Hủ dặn dò những điều cần thiết, cô xoay người rời đi để chuẩn bị.
Khi bước ra khỏi cửa, Sầm Diên Diên cảm nhận rõ ánh mắt nóng rực của hắn dõi theo phía sau, mang theo sự sắc bén khó tả.
Trước khi ra khỏi cửa, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại. Nhưng bóng dáng hắn đã biến mất.
Bát hoàng tử...
Hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi, cô bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Tuy rằng diễn biến hiện tại không khác mấy so với kế hoạch ban đầu của cô, nhưng mọi chuyện lại quá thuận lợi. Chử Hủ dễ dàng tin tưởng cô, chỉ vì một câu chuyện nhàm chán.
Hắn quả thật kỳ lạ.
Sầm Diên Diên không nghĩ rằng bản thân vì đến từ hiện đại mà thông minh hơn người xưa, rốt cuộc cô còn chưa hiểu rõ bất kỳ ai trong cung.
Cô thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước, lòng đầy tâm trạng phức tạp.
"Thôi, vẫn nên chuẩn bị đi lãnh cung. Nơi ấy âm u đáng sợ, mình phải tìm một người giúp đỡ mới được."
Nửa nén hương sau, Sầm Diên Diên hoàn toàn rơi vào cảnh dở khóc dở cười.
Mấy đồng sự cô tìm đến để nhờ giúp đỡ đều từ chối thẳng thừng. Lý do thì muôn phần hợp lý: mỗi người đều đang bận bịu với việc sưu tầm bát quái riêng, hơn nữa, hầu như không ai muốn bén mảng đến lãnh cung – nơi đầy u ám khiến ai nấy đều sợ hãi.
Không còn cách nào khác, cô đành lén lút tìm đến Thượng Y cục với hy vọng cầu cứu Lăng Khả Hinh.
Nhưng vừa bước vào cửa, giọng quát lạnh lùng của ai đó đã vang lên, khiến cô giật mình đứng khựng lại.
"Quý phi nương nương đã sớm phân phó muốn huyễn vân sa. Vì cớ gì Thượng Y cục lại đưa cho Như phi trước? Chẳng lẽ Như phi nương nương còn tôn quý hơn so với Quý phi nương nương sao?"
Giọng của một ma ma già sắc sảo, đầy uy lực, rõ ràng là đến để gây chuyện.
Sầm Diên Diên vội vàng dừng chân, dán sát người vào cánh cửa, tò mò nhìn vào trong. Qua khe hở, cô thấy bóng dáng thanh nhã của Lăng Khả Hinh đang ngồi trước án thư, điềm tĩnh viết gì đó. Bên cạnh cô ta là một cung nữ chưởng sự của Thượng Y cục, gương mặt thoáng vẻ khó xử trước lời lẽ gay gắt của ma ma.
"Lưu ma ma, lời này của ngài quả thật quá đáng. Như phi nương nương đã sớm đưa yêu cầu trước Quý phi mấy ngày. Vì vậy, y phục được chuẩn bị trước là lẽ đương nhiên. Nếu nói về thân phận, dĩ nhiên Quý phi nương nương cao quý hơn, nhưng…"
Chưa kịp dứt lời, Lưu ma ma đã cao giọng ngắt lời, mang thân phận Quý phi ra áp chế. Đi theo sau bà ta là vài cung nữ, rõ ràng có ý đến gây sức ép.