Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 22

…****************…

Lạc Tuyết Kỳ lạnh lùng nói một từ, không lạnh cũng chẳng nóng - Không!!

Mộ Hàn Chu đứng đó, thật sự không nhịn nổi nữa - Có chuyện gì thì hai chị em cùng ngồi xuống giải thích, cũng đâu cần làm… nghiêm trọng như vậy?

Lạc Tuyết Kỳ trừng mắt nhìn Mộ Hàn Chu một cái, khẽ cười khẩy nói - Cũng chẳng liên quan đến tên nhóc con như cậu, không có việc gì thì mau… Cút!!

Mộ Hàn Chu nghe vậy, muốn phản bác nhưng không biết nói lại như thế nào.

Đột nhiên tiếng loa phát thanh vang lên, lần này không phải giọng nữ ngọt ngào của Lạc Dư.

Mà là giọng nam trầm vô cùng quen thuộc, Mộ Hàn Chu vừa mới nghe đã cảm thấy vô cùng chán ghét, nổi hết cả gai ốc lên.

[ Xin thông báo!! Đề nghị bạn Mộ Hàn Chu, sinh viên năm nhất của khoa Luật mau chóng lập tức xuất hiện tại phòng Phát thanh, có người cần gặp!!]

[ Xin nhắc lại!! Đề nghị bạn Mộ Hàn Chu, sinh viên năm nhất của khoa Luật mau chóng xuất hiện tại phòng Phát thanh, có người muốn gặp!!]

[ Xin nhắc lại!..]

Mộ Hàn Chu lúc này không muốn rời đi, cũng đành tức giận dậm chân bỏ đi.

…****************…

Mộ Hàn Chu vừa bước vào phòng phát thanh đã thấy Tống Hạo Nhiên ngồi đó, không thấy Lạc Dư đâu liền tức giận hỏi - Lạc Dư tỷ tỷ đâu?

Tống Hạo Nhiên đáp lại như không nói - Không biết!!

Mộ Hàn Chu tức giận, định lao tới túm cổ Tống Hạo Nhiên thì bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc không lẫn vào đâu được.

Tiếp sau đó là cảm giác bị ai đó véo tai, vô cùng đau đớn mà nghiêng đầu nhìn sang.

Một người phụ nữ ăn mặc vô cùng giản dị, khuôn mặt có vài phần lão hóa theo thời gian.

Vừa nhìn thấy, Mộ Hàn Chu đã rên một tiếng thảm thiết - Mẹ ơi, nhẹ~~ …nhẹ thôi, đau~~

Hạ Tình nhìn thằng con trai mà mình tìm suốt mấy tháng, lo lắng xen lẫn chút tức giận nói - Còn biết đau sao? Không phải mày bỏ ông bà già này, một thân một mình lo lắng đi tìm thằng bất hiếu như mày? Bộ trái tim tôi không biết đau sao?

Mộ Hàn Chu rưng rưng nước mắt, không biết có phải vì đau không mà mếu máo khóc gọi - Mẹ~~ Chu Chu cũng rất nhớ mẹ mà!! Tại ba mẹ cứ ép con ra nước ngoài, con mới phát bỏ trốn tới nơi như này học.

Hạ Tình cũng rơi nước mắt theo, đau đớn nói - Mày không nói thì bọn tao biết được à?

Mộ Hàn Chu gỡ tay bà ra khỏi tai mình, vội vàng nắm chặt không buông nói - Ba mẹ chỉ có con là người nối dõi tổ huấn gia chuyền, con sợ sẽ làm bố mẹ thất vọng.

Hạ Tình rút tay ra, hừ lạnh nói - Hừ~~ Hai lão già chúng ta bộ cổ hủ lắm sao, chả lẽ còn không thương con thương cái mà bắt ép nó học điều không muốn?

Mộ Hàn Chu ôm bả vai của Hạ Tình, cười tươi nói - Con lúc đó, tuổi có nhỏ trẻ dại, không biết suy nghĩ lại phụ lòng của hai người rồi.

Hạ Tình thấy con trai lâu rồi không ôm mình, vui vẻ vỗ vỗ bàn tay của Mộ Hàn nói - Được rồi. Con cũng đã nhập học ở đây rồi, bọn ta cũng không còn cách nào rồi, dù sao… cũng không thể bảo hiệu trưởng rút hồ sơ lý lịch của con nữa?

Mộ Hàn Chu vui vẻ, hôn lên hai má của Hà Tình nói - Mẹ là tuyệt vời nhất! Con yêu mẹ ah~~!!

Hạ Tình búng vào trán Mộ Hàn Chu một cái, mắng yêu một câu - Anh đó? Chỉ giỏi lẻo mép!!

Mộ Hàn Chu vui vẻ, ôm trán.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, Mộ Hàn Chu hỏi - Ba có tới không?

Hạ Tình cười như không cười, hỏi - Sao lại nhắc tới ông ấy? Nhớ người sao?

Mộ Hàn Chu lập tức xua xua tay, nói - Không!! Không muốn gặp! Mẹ đâu phải không biết, con với ba mà gặp nhau chắc chắn sẽ cãi nhau, thật sự không muốn gặp lúc này.

- Vậy sao? Lão già này, khiến con chán ghét vậy sao?

Mộ Hàn Chu nghe thấy giọng nói kia, toàn thân sợ hãi không dám quay đầu lại nhìn.

Thấy khuôn mặt muốn cười nhưng phải nhịn của Hà Tình, Mộ Hàn Chu thật sự tát cái miệng quạ đen này mấy cái.

- Quay đầu lại!!

Mộ Hàn Chu nhắm mắt quay lại, từ từ mở mắt ra từng đợt, mở mắt trái nhìn thì thấy Mộ Dương hình như đã già hơn trong kí ức của anh.

Ông bây giờ mới chỉ hơn bốn mươi tuổi thôi, nhưng sao cứ có cảm giác ông ấy còn già hơn mấy chục tuổi vậy?

Mộ Dương trong kí ức của Mộ Hàn Chu, mặc dù tính cách có chút khó tính lại nghiêm khắc, nhưng được cái rất được lòng mọi người.

Đó là sự nhã nhặn, không màng lợi danh.

Chính vì nó, kể cả là đối tác trong kinh doanh hay là đối thủ cạnh tranh, cũng khiến bọn họ vừa dè chừng vừa khâm phục tài lãnh đạo công ty của ông.

Từ bàn tay trắng, ông gây dựng lên một tập đoàn Kinh Hải vừa lớn vừa rộng, trở thành một trung tâm thương mại như bây giờ.

Thân là ông trùm giới kinh doanh, Mộ Dương phải vô cùng cẩn thận từng li từng tí, không được để lại dù chỉ một chút hạt bụi hát cát nào.

Nhưng Mộ Dương cũng là người mà, là một người đàn ông đã sống nửa đời người.

Ông ấy cũng muốn thoái mái đi đâu đi đó, bỏ hết tất cả công việc ra sau đầu, cùng vợ đi du lịch.

Tuy vậy, công ty cũng không thể bỏ mặc, không quản lý được.

Thấy ông đứng trước mặt mình, còn ngồi đó nhàn nhã uống trà mà trong lòng Mộ Hàn Chu còn chút vui sướиɠ.

Mộ Hàn Chu mặc kệ ở đây có người ngoài hay không, chạy tới ôm chầm lấy ông gọi - Ba~~!!

Mộ Dương giật mình suýt nữa thì đổ cả ly trà vào người Mộ Hàn Chu, sợ hãi hỏi - Con, con không sao chứ?

Mộ Hàn Chu vui vẻ lắc đầu nói - Con không sao!!

Nhìn đứa con trai ngày nào cũng cãi nhau với mình, bây giờ lại lao tới vòng tay ôm mình thì không khỏi ngạc nhiên.

Mộ Dương hỏi - Con sao vậy? Bị ốm hay là bệnh gì sao? Không phải vừa bảo, nếu gặp mặt liền cãi nhau hay sao?. TruyenHD

Mộ Hàn Chu ôm chặt ông không buông, cười nói - Tại con nhớ ba đó!!

Anh ngẩng đầu nói tiếp - Nếu không cãi nhau thì làm sao khiến ba quan tâm, lo lắng cho con. Nếu không làm vậy, ba nhất định sẽ vì làm việc quá sức mà không phát hỏa. Con cũng chỉ vì sức khỏe của ba thôi, cứ kìm nén trong lòng mãi sớm muộn gì cũng nghẹn chết thôi.

Mộ Dương nghe vậy, có chút hạnh phúc mà xoa đầu Mộ Hàn Chu - Haizzz~~ Con càng ngày càng lớn rồi, biết lo lắng cho ba rồi nè?

Mộ Hàn Chu cười tươi đáp lại - Ai bảo ba là ba của con, không không lo lắng cho ba, không lo lắng cho mẹ chả nhẽ lại lo lắng cho người khác sao?

Hạ Tình nói - Uây~~ Hai cha con ông thân thiết quá ha, hình như… quên cả người mẹ tôi đây rồi đây?

Mộ Hàn Chu xoay người nói - Mẹ, nếu thấy ghen tị thì tới đây đi, ở đó mà… giận hờn!!

…****************…