Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 21

…****************…

Haizzz~~!!!

Chương trước chỉ là nổi hứng viết loạn thôi!!

Lại nào!!

…****************…

Mộ Hàn Chu dựa theo địa chỉ ghi trên tin nhắn, đi thẳng đến phòng y tế Khu A.

Khu A nhìn bên ngoài thì như những khuôn viên trường học khác, vào trong đó mới phát hiện ra nó không giống như khu vực khác.

Nền hành lang được lát bằng những viên gạch hoa văn cầu kỳ, thành chắn thì được làm bằng nguyên liệu sắt nguyên chất, vừa cứng vừa chắc chắn.

Bờ tường được sơn một chất chống nước, ngăn cách âm thanh với bên ngoài, chân tường không ngờ tới lại được vẽ hoa văn trang trí bằng tay.

Mộ Hàn Chu nhìn mà có chút… cảm khái!!

Không quan tâm đến nó nữa, Mộ Hàn Chu đứng trước một căn phòng có cửa màu trắng, vô cùng khác biệt với những cánh cửa khác.

Nhìn tấm biển treo trên nắm đóng cửa, Mộ Hàn Chu thật sự rất muốn chửi thề.

“Phòng đang có người!! Không phận sự miễn vào!!”

Ai chả biết đây là phòng y tế, phòng lúc nào chả có người còn không phận sự miễn vào?

Nhìn là biết, tác phẩm của ai rồi!!

Mộ Hàn Chu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhắn tin cảm ơn với Lạc Dư sau đó liền cất lại vào chỗ cũ.

Xong liền ngó nghiêng xung quanh, xem có ai đi qua không mới thở phào một hơi.

Vặn tay nắm cửa một vòng, cánh cửa khẽ “Cạch~~” một cái mở ra.

Mộ Hàn Chu tò đầu vào trong nhìn, thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc, ngả đầu ra dựa lưng vào thành ghế có vẻ đã ngủ gục từ khi nào rồi.

Nhìn lại tấm biển kia, Mộ Hàn Chu liền hiểu ra chủ ý của Dịch Hành khi treo nó trên cửa.

Bảo sao, vừa nãy vừa chạm vào tay nắm cửa lại thấy hơi ấm, chắc là Dịch Hành mới đi chưa lâu.

Mộ Hàn Chu bước vào trong phòng, từ từ xoay người lại khẽ đóng cánh cửa lại, một loạt động tác đều không phát ra thanh âm nào.

Mộ Hàn Chu thấy cánh cửa đã đóng lại, người đàn ông đang ngủ kia vẫn còn chìm trong mộng, rón rén lại gần.

Đặt l*иg cơm trên bàn, thật nhẹ rồi nhìn Giang Tiêu đến say mê.

Đột nhiên thấy Giang Tiêu nhíu mày một cái, có vẻ rất khó chịu. Mộ Hàn Chu thấy vậy, nhìn ra phía ban công thấy mặt trời đã chiếu nghiêng vào phòng.

Có lẽ đây chính là lý do, Giang Tiêu đang ngủ cũng cảm nhận được cái nóng rát của nó mới nhíu mày, khó chịu.

Mộ Hàn Chu lập tức đi đến kéo rèm cửa lại, quay đầu lại thấy Giang Tiêu không còn nhíu mày nữa, thả lỏng cơ thể ngủ tiếp.

Từ từ bước lại gần, khẽ cúi nửa người xuống nhìn Giang Tiêu ngủ không hề phòng bị gì, tiếng thở đều đều.

Mộ Hàn Chu lúc này mới nhìn rõ được tất cả các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, không bị bào mòn qua tháng năm của Giang Tiêu.

Không nghĩ tới người trước mặt đã ngoài bốn mươi mấy tuổi, còn lớn hơn cha mẹ Mộ Hàn Chu mấy tuổi lận.

Bàn tay không yên phận của Mộ Hàn Chu khẽ vươn lên, ngón tay cái chạm vào từng thớ thịt trên gương mặt kia rồi từ từ miết đến sợi lông mày đen rậm rạp.

Mộ Hàn Chu nhìn những sợi lông mi, vừa dài vừa cong kia, ai mà không biết còn tưởng là của con gái khi uốn cong.

Nó thật đẹp làm sao?

Ngón tay kia lại tiếp tục trượt xuống phía dưới, vuốt ve sống mũi cao thẳng kia rồi đột nhiên bị bàn tay nào đó hất cả bàn tay ra.

Mộ Hàn Chu đang mải mê ngắm nghía từng đường nét, không phản ứng kịp đã bị hất văng, đã vậy còn không giữ được thăng bằng mà… cúi xuống chạm môi với Giang Tiêu.

Giang Tiêu vừa tỉnh lại đã bị người khác chạm môi, không kịp phản ứng cũng giữ yên như vậy trong một lúc lâu.

Lúc định thần lại thì lập tức đẩy Mộ Hàn Chu ra, bàn tay quệt ngang miệng nói - Mộ Hàn Chu, em đang làm cái quái gì vậy hả?

Khuôn mặt vừa tức vừa ngại, Giang Tiêu nhớ lúc nãy đang ngủ mê man, cảm thấy có gì đó cứ chạm vào mặt mình, mới nghĩ rằng là con muỗi hay ruồi gì đó mới hất tay đuổi đi.

Ai ngờ, vừa mới hất tay một cái đã bị Mộ Hàn Chu hôn chứ, thật là… không ra thể thống gì cả!?

Mộ Hàn Chu vội lùi lại hai bước, hai bàn tay giơ lên khua khua liên tục nói - Giang lão sư, chuyện vừa nãy… chỉ là vô tình xảy ra thôi, em… em không cố ý làm vậy ah~~

Giang Tiêu cũng bất ngờ trước sự phản ứng mạnh của Mộ Hàn Chu, trong trí nhớ của hắn thì Mộ Hàn Chu là một tên mặt dầy, hay đeo bám mình.

Chỉ cần có cơ hội thì liền tỏ tình, không thì bây ra bộ dạng si mê hắn hoặc là nhốn nháo như con tinh tinh xổ chuồng.

Bây giờ, Mộ Hàn Chu lại bày ra bộ dạng người ức hϊếp ta, ta không làm ta không nhận, giống như thiếu nữ vậy nhìn quả thật có chút mắc cười.

Giang Tiêu chợt cười một tiếng.

Mộ Hàn Chu đỏ mặt lên vì xấu hổ, đang cố gắng giải thích thì nghe thấy tiếng cười, nghĩ rằng Giang Tiêu đang cười chế nhạo mình.

Mộ Hàn Chu muốn tìm lỗ nào đó dưới chân để chui xuống, vội vàng ngồi xụp xuống đất ôm chân, gục mặt.

Giang Tiêu thấy vậy, cảm thấy mình hơi vô duyên liền che miệng lại ho vài cái, phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.

Hắn nói - Khụ khụ khụ!! Nam nhi đại trượng phu, không được rơi dù chỉ một giọt nước mắt.

Mộ Hàn Chu vẫn chui vào sâu hơn, giọng nói hình như có chút nấc lên - Em … hự~~ không phải đại trượng phu gì cả? Em chỉ là một thiếu niên chưa đủ 18t, lấy đâu ra dũng khí đó!

Giang Tiêu trực tiếp câm nín, hắn quên mất người trước mặt chỉ là thiếu niên lang đang trong độ tuổi, không biết lên đối đáp lại như thế nào?

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Giang Tiêu hỏi - Sao em lại ở đây? Có chuyện gì sao?

Mộ Hàn Chu nói - Em tới đưa đồ ăn cho thầy, nhưng mà… hình như không cần nữa rồi. Để đó tí em dọn, thầy đứng bận tâm đến em nữa!!

Giang Tiêu định nói gì đó, đột nhiên cánh cửa phòng “Cạch~~” một cái mở ra.

Mộ Hàn Chu liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đối phương là một cô gái, lập tức lau đi những giọt nước mắt kia rồi không nhanh không chậm đứng dậy.

Giang Tiêu nhìn cô gái trước mặt, theo thói quen mà gọi một tiếng thân thuộc - Tuyết Kỳ, sao em lại đến đây? Giờ này không phải, đang trong phòng nghiêm cứu cái gì sao?

Khi nghe cái tên Tuyết Kỳ, Mộ Hàn Chu liền giật mình hét lớn tên một người - Lạc Tuyết Kỳ!!!

Lạc Tuyết Kỳ là chuyên viên khám nghiệm tử thi, là chuyên gia tâm lý tội phạm, còn là cảnh sát trưởng của phòng cảnh sát phòng chống ma túy.

Trong kí ức của Mộ Hàn Chu, lần đầu khi anh gặp cô ấy là lúc mới vào nghề chưa lâu, lại vô tình dính vào một vụ án mưu sát.

Hung thủ chính là thân chủ của Mộ Hàn Chu, nhớ không nhầm thì hung thủ vì không muốn ly hôn, lại thấy vợ mình lăng nhăng với một tên trai bao.

Tức giận quá mất khôn, không suy nghĩ nhiều thuê người bắt cóc hai người kia, đưa tới một nhà kho bỏ hoang rồi chính bản thân ra tay tàn nhẫn, khiến cả hai tử vong.

Vụ án này chấn động cả giới truyền thông, cảnh sát vào cuộc truy tìm những người liên quan đến hung thủ.

Mộ Hàn Chu lại vừa hay, trong thời gian đó gặp hung thủ. Cảnh sát nghi ngờ, chính anh là người xúi giục đã mời anh tới đồn cảnh sát làm việc.

Đó chính là lần đầu tiên gặp Lạc Tuyết Kỳ trong phòng tử thi, sau lần đó Mộ Hàn Chu không bao giờ vào trong đó nữa, đó cũng chính là lần cuối cùng.

Mộ Hàn Chu không nghĩ tới người trước mặt chính là vị đó, lơ ta lơ mơ hỏi lại một lần nữa - Cô, cô thật sự là Lạc Tuyết Kỳ?

Lạc Tuyết Kỳ khẽ nheo mắt, kéo cọng kính thấp xuống nhìn Mộ Hàn Chu, gật đầu một cái - Anh là?

Mộ Hàn Chu ngại ngùng, gãi gãi đầu giới thiệu - Xin chào, em là Mộ Hàn Chu. Rất vui được gặp chị!

Lạc Tuyết Kỳ nhìn Mộ Hàn Chu trước mặt từ trên xuống dưới, không từ bỏ dù chỉ một chi tiết nhỏ nhặt, nói - Nhìn cũng không đẹp trai, nhìn rất bình thường.

Giang Tiêu khẽ cười, nhìn Lạc Tuyết Kỳ nói - Tuyết Kỳ, em đừng có nói linh tinh, suốt ngày nhìn những thứ đó, tính cách cũng ngày càng trở nên kì quái. Không nói được câu nào bình thường sao?

Lạc Tuyết Kỳ thu lại tầm mắt, nhìn Giang Tiêu mà giơ tay đưa một túi gì đó, nói - Dịch đại ca, bảo em đưa cái này cho Giang lão sư. Anh ấy nói, nhớ về nhà uống sau khi ăn 30 phút, cấm quên!

Giang Tiêu cầm lấy, nhìn thấy bên trong là mấy gói thuốc đã kê sẵn, nhàn nhạt nói - Gửi lời cảm ơn của thầy với Dịch Hành nhé!! Làm phiền em rồi!!

Lạc Tuyết Kỳ cho tay vào túi áo blouse trắng, định rời đi nhưng nhớ lại mình còn chưa chào, quay lại nói - Giang lão sư, đừng như vậy, cũng chỉ có thầy khiến người lãnh đạm như anh ấy mở miệng nói. Thôi, không có việc gì nữa, em xin phép!!

Nói xong, Lạc Tuyết Kỳ mở cửa rời đi.

Mộ Hàn Chu nhìn theo bóng lưng sau cửa, khẽ hỏi Giang Tiêu - Hai người họ, có vẻ… như rất thân nhỉ?

Giang Tiêu đáp - Thanh mai trúc mã!! Em nghĩ thử xem?

Mộ Hàn Chu nhớ kiếp trước, Dịch Hành dường như không quen ai, cả hai hình như chưa từng liên quan tới nhau.

Lại hỏi - Giang lão sư, Dịch học trưởng kia, anh ấy… hình như không thích em cho lắm?

Giang Tiêu lạnh lùng nói - Bình thường!! Như vậy mới đúng!

Mộ Hàn Chu định nói tiếp, Giang Tiêu lập tức trừng mắt cảnh cáo, anh không được nói thêm câu nào nữa.

Mộ Hàn Chu lần đầu thấy Giang Tiêu nhìn mình bằng đôi mắt này, có chút giật mình, tất nhiên có xen lẫn chút sợ hãi liền lùi lại hai bước.

Giang Tiêu thu lại ánh mắt kia, hiền hòa trở lại nói - Thầy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Nếu không còn việc gì nữa, mời em ra ngoài, đây không phải là nơi em có thể tới.

Mộ Hàn Chu nghe vậy, không nói gì quay đầu rời đi, vẫn không quên đóng cửa lại.

Vừa bước ra ngoài đã không kìm chế được sự tức giận, ủy khuất trong lòng và cả sự sợ hãi kia mà hét lớn - Giang Tiêu, thầy là tên đáng ghét ahhh~~

Hét xong, Mộ Hàn Chu cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước, định quay đầu đi thì giật mình nhìn cô gái trước mặt.

Lạc Tuyết Kỳ đứng đó dựa vào tường, nhìn Mộ Hàn Chu một lượt từ trên xuống dưới - Mộ Hàn Chu, phải không? Tôi nhớ không nhầm thì, sinh viên tên giống cậu không có trong danh sách khu A?

Mộ Hàn Chu không biết phải giải thích như thế nào, vội vàng giải thích nhưng càng giải thích càng thêm rối rắm.

Lạc Tuyết Kỳ đã mất kiên nhẫn, giơ tay lên ngăn Mộ Hàn Chu lại, khoang tay nói - Là Lạc Dư sao?

Mộ Hàn Chu không hiểu Lạc Tuyết Kỳ đang nói gì, chợt nhớ một thứ vô cùng quan trọng - Chị và Lạc Dư học tỷ, là chị em sao?

Lạc Tuyết Kỳ có chút không vui khi nghe nó, khuôn mặt bỗng trở nên tức giận nói - Phải~!! Có vẫn đề gì sao?

Mộ Hàn Chu khua khua tay nói - Em, em… chỉ là có chút, một chút bất ngờ thôi! Lạc Dư học tỷ, nhìn rất lương thiện và xinh đẹp. Còn chị, thì …hình như có chút lạnh lùng, xen lẫn chút… khó tính!!

- Đó là lý do sao? - Lạc Tuyết Kỳ nhìn lên trần nhà, theo hướng ánh mắt nhìn Mộ Hàn Chu thấy là một chiếc camera, không hiểu gì hỏi - Lạc Tỷ tỷ, chị đang… nói chuyện với ai vậy?

Đột nhiên, tiếng nói trong camera phát ra, âm thanh hình như có chút nghẹn ngào - Tỷ tỷ, em …xin lỗi! Chị về nhà với em đi, hay là… em tới ở với chị, em không thích ở với ba mẹ nữa? Cầu xin tỷ tỷ, đừng như vậy… không cần em!

Mộ Hàn Chu nghe vậy cũng có chút giật mình, thầm nghĩ - “Họ thật sự là hai chị em ruột thịt!?”

…****************…