Mà Thẩm Hi từ nhỏ lớn lên trong một thôn xóm trọng nam khinh nữ đã bị tập thành thói quen tự ti và nhát gan, thiên kim giả Thẩm Ánh Chi vì muốn độc chiếm sự sủng ái của toàn bộ người nhà họ Thẩm mà không ngừng ly gián mối quan hệ giữa Thẩm Hi và người nhà.
Lần này Thẩm Ánh Chi muốn ngụy tạo tật xấu mà Thẩm Hi đã mang từ trong thôn ra mà thậm chí còn không tiếc tiền mua chuộc lưu manh tới đây, biến cô trở thành nỗi ô nhục của nhà họ Thẩm.
Hay cho một nữ chính vừa tâm cơ vừa độc ác, cái thứ tiểu thuyết thối nát gì thế không biết.
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Thẩm Hi lại nhìn người đàn ông trước mặt mình, lưu manh những năm tám mươi này không chỉ đẹp trai mà thể lực còn tốt nữa chứ.
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô nảy ra một ý định.
Lúc này, một bàn tay to đang vắt ngang trên hông cô vuốt ve nhẹ một cái, gò má Thẩm Hi nóng ran, anh vẫn chưa tỉnh mà người anh em đã tỉnh trước rồi.
Cô vội vàng rụt hai chân bên trong chăn lại, cũng vì thế mà đánh thức người đàn ông kia.
Thấy người đàn ông mở mắt, toàn bộ những lời mà Thẩm Hi đã nghĩ xong từ trước đó đều kẹt lại trong cổ họng.
Mắt của anh…
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô gái trước mặt, Cố Cảnh Nam lập tức phản ứng lại.
Anh nhắm mắt, giọng vừa khàn vừa kiềm chế: “Xin lỗi.”
Thẩm Hi sững sờ, ngón tay trắng nõn như tuyết nâng cằm anh: “Lần đầu gặp nhau, cho tôi nhìn một chút nhé?”
Cố Cảnh Nam nhíu mày nhưng vẫn nghe lời mở mắt ra.
Một bên mắt của người đàn ông bình thường, con ngươi tối màu vừa lạnh lùng vừa tĩnh mịch như hồ nước, nhưng trong con mắt trái lại nở rộ một bông hoa máu, gần như che phủ một nửa con mắt.
Nhãn cầu bị máu đỏ lấp kín như thế, vừa nhìn thấy đã sợ chết khϊếp rồi.
Nhưng đối với quân y Thẩm Hi mà nói lại chỉ thấy lạ thôi.
“Anh hai, ở ngay đây này, lúc chị ra ngoài, em đã vô tình nghe được số phòng.”
Phòng cách âm ở thời đại này không được tốt cho lắm, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Thẩm Hi lập tức phản ứng trở lại, tối qua cô đã bị Thẩm Ánh Chi lừa đến cái nhà khách hẻo lánh này…
Thẩm Hi giữ cằm người đàn ông, thấp giọng nói: “Nếu không muốn bị tôi kiện tội cưỡиɠ ɧϊếp phải ngồi tù thì bây giờ giả bộ bị câm đi.”
Cố Cảnh Nam nhíu mày, cưỡиɠ ɧϊếp á?
Anh bật cười.
Thẩm Hi quấn chăn, cố gắng chịu đựng cơn đau để mặc quần áo vào, nhưng lại phát hiện ra quần áo đã rách tươm, lại nhìn… một đống bừa bộn bên giường.
“Chị ơi, chị có ở bên trong không?”
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Người đã đi đến cửa rồi, Thẩm Hi vội vàng nhặt cái áo khoác dưới đất lên mặc vào, cũng không chú ý đến việc đây là một chiếc áo khoác quân đội.
Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn tên “lưu manh”, anh đang chống đầu, nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười.
“Suỵt!”
Thẩm Hi ra dấu cảnh cáo anh, đợi chỉnh trang xong mới đi ra mở cửa.
Bên ngoài cửa có hai người đang đứng, là Thẩm Ánh Chi và anh hai ruột của cô – Thẩm Bạch.
“Chị ơi, chị…”
“Bốp” một tiếng, Thẩm Hi tát mạnh một cái vào gương mặt nhỏ đang giả bộ kinh ngạc của Thẩm Ánh Chi.
Lần này, Thẩm Ánh Chi mới thật sự kinh ngạc.
“Cô làm gì thế?” Cái tát vừa giáng tới, Thẩm Bạch đã đẩy em gái ruột của mình một cái rồi bảo vệ người kia ở đằng sau: “Không sao chứ Chi Chi? Anh hai sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Thẩm Hi suýt chút nữa bị đẩy ngã, cô đứng vững người, giọng nói lạnh lùng hẳn đi: “Tôi làm gì thì trong lòng Thẩm Ánh Chi biết rõ đấy chứ.”