Nóng, nóng quá.
Cả người nóng như bị thiêu, từng dòng nhiệt nóng từ bụng dưới cuộn lên ăn mòn mỗi một giây thần kinh của Thẩm Hi.
“Đã nghĩ xong chưa? Sau đêm nay, không ai được hối hận đâu đấy.”
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông khiến Thẩm Hi nghe được mà thấy tai hơi tê dại.
Cô chỉ nghe thấy “roạt” một tiếng, chiếc áo sơ mi mang chất liệu tốt bị đôi bàn tay xé nát, để lộ ra đầu vai tròn vừa trắng vừa mềm của Thẩm Hi.
Một bàn tay nóng rực như sắt thép giơ tới, cơ thể Thẩm Hi run lên, phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
Hành động này khiến người đàn ông thấp giọng kêu một tiếng, ngón tay với khung xương rõ ràng khóa chặt cổ tay của Thẩm Hi trên đỉnh đầu, cúi người hôn xuống.
Lúc này, đầu óc Thẩm Hi rất mơ hồ, cô rất nóng, rất ngứa, nhưng xúc cảm ấm áp trên môi dường như có thể ngăn lại cơn ngứa trong cơ thể cô.
Cô muốn nhiều hơn…
Cảm giác được sự chủ động của người bên dưới, Cố Cảnh Nam dừng lại, trong nháy mắt này, toàn bộ dục hỏa lập tức mất khống chế.
“Á… đau quá.”
Cố CẢnh Nam hơi nhíu mày, thấp giọng dỗ dành.
Cô vừa kêu đau lại vừa chủ động muốn được nhiều hơn thế.
Trên trán Cố Cảnh Nam lấm tấm mồ hôi.
Trước khi cô kịp phát ra tiếng thì anh đã dùng môi chặn môi cô lại.
Thẩm Hi bật ra tiếng ưm ưm từ khóe miệng, đầu ngón tay màu hồng cào lên cơ bắp rắn chắc sau lưng người đàn ông, để lại những vết tích dài.
Trong phòng mập mờ, chiếc giường gỗ có chất lượng không được tốt cho lắm ở nhà khách, phát ra những tiếng kẽo kẹt, vang suốt cả một đêm.
…
Khi Thẩm Hi một lần nữa lấy lại ý thức thì cơn nóng trên người đã biến mất hẳn, thay vào đó là cả người đau nhức như bị tháo khớp vậy.
Cô mở bừng mắt ra, trước mặt là một gương mặt tuấn tú đang say ngủ của đàn ông.
Người đàn ông để đầu đinh gọn gàng, ngũ quan rõ nét như điêu khắc, tuy rằng đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm giác được vẻ lạnh lùng, xa cách.
Tầm nhìn của cô dịch xuống, cơ bắp cuồn cuộn khiến máu mũi phun trào hiện ra ngay trước mắt…
Thời buổi này, thiên đường nice như vậy sao?
Ông trời phù hộ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, kiếp này số mạng sống mà cô cứu được nhiều không kể xiết, không ngờ sau khi chết còn có thể được ưu đãi như vậy.
Nhưng mà cô chết cũng thảm quá.
Thân là một quân y được phái ra nước ngoài, vậy mà cuối cùng lại bị bom nổ chết tươi, phỏng chừng đến cuối cùng ngay cả thịt vụn cũng chẳng còn lại ấy chứ.
Đúng lúc Thẩm Hi đang cảm thán về sự thảm khốc của kiếp trước thì một luồng ký ức không thuộc về cô đổ ập vào đầu.
“…”
Cô đã chết nhưng cũng đã xuyên không rồi, lại còn xuyên đến thập niên tám mươi vật tư thiếu thốn, điều kiện lạc hậu nữa chứ.
Hơn nữa, lại còn xuyên sách.
Nguyên chủ cũng tên là Thẩm Hi, là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Thẩm giàu có tại tỉnh thành, nhưng cũng chính là nữ phụ pháo hôi thảm nhất trong sách.
Năm ba tuổi vì nhà họ Thẩm chuyển đến tỉnh thành, dọc theo đường đi bị người có lòng bế đi mất, từ đó không rõ tung tích, đến mãi năm mười bảy tuổi mới được tìm về.
Mà nữ chính trong sách lại chính là em gái cô – Thẩm Ánh Chi, trong quá trình nhà họ Thẩm tìm con gái ruột vì muốn tích phúc cho con gái nên mới nhận nuôi một đứa trẻ có độ tuổi sêm sêm từ viện phúc lợi về, ngay cả ngày sinh cũng trùng một ngày.
Con gái ruột nhà họ Thẩm về rồi, toàn bộ người trong gia tộc đều rất vui mừng, ngoại trừ Thẩm Ánh Chi.