Đống lửa rực cháy kèm theo những tiếng vang tí tách, Lý Hổ trên tay cầm bánh nướng bắt đầu ăn, bổng phía sau lưng hắn phát ra những tiếng lộp bộp, hắn lập tức cảnh giác xoay người lại, nhưng phát hiện lại là một con lạt đà, phía trên lưng nó có yên cương hắn đoán chắc là lạt đà có chủ nhưng hắn lại chẳng thấy người đâu, hắn liền dùng thần thức dò xét xung quanh nhưng vẫn không phát hiện có người, xác định không có nguy hiểm hắn tính xoay người ngồi xuống thì đột nhiên nó ngậm lấy ống tay áo của hắn như muốn hắn đi theo nó.
Phất tay áo dập tắt đám lửa, hắn chậm rãi đi theo hướng của con lạt đà, chưa tới nữa canh giờ thì con lạt đà ngừng lại, nhìn kĩ thì phát hiện đó là một người đang nằm bị cát phủ lên sắp bị chê lấp.
"Mày muốn tao cứu hắn à?" Lý Hổ nhìn con lạt đà hỏi.
Con lạt đà như nghe hiểu, nó lên tiếng rầm rì như đáp lời hắn, dùng tay nắm người thanh niên ra khỏi cát, hắn nhìn thấy một tảng đá lớn ở phía xa nên lập tức cõng người đi về hướng đó.
Một đám lửa mới được hắn nhanh chóng nhóm lên, người thanh niên hắn vừa mới cứu chỉ là bị kiệt sức do mất nước, nhưng đan điền của hắn lại có dấu hiệu sắp vỡ nát, tuy chỉ mới kiểm tra sơ qua nhưng hắn biết người này cũng có khả năng giống hắn.
Bóng đêm ngày càng thâm trâm những chiếc bóng chiếu qua ánh lửa như bay múa, hắn nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện, mặt dù hiện tại hắn dựa theo tâm pháp tu luyện đã đến tầng chín của luyện khí cảnh nhưng hắn lại phát hiện ra linh lực cũng có khả năng mở rộng thức hải, thức hải càng rộng lớn thì thần thức của hắn cũng sẽ bao quát rộng hơn.
Thức hải của hắn hiện tại chỉ có những dòng chữ treo lơ lửng, xung quanh thì có những đóm sáng như ánh sao, những dòng linh khí được dẫn dắt bắt đầu hướng đi khắp nơi trong thức hải khiến nó ngày càng lớn lên và củng cố nhưng quá trình này cực kì đau đớn, cơ thể của hắn mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả áo, hắn từ từ mở mắt ra, trong mắt như có tinh quan lưu chuyển.
"Hiện tại chỉ chịu được một canh giờ, thức hải cũng tăng lên chỉ có một chút a, làm đau chết ta rồi" hắn tự cằn nhằn.
Hắn bấm tay một chút thì một luồng khí bao quanh cơ thể hắn, toàn thân hắn liền cảm thấy sảng khoái.
"Tẩy trần thuật đúng là tiện a"
Ngã lưng xuống tấm vải trải trên cát, rơi vào tầm mắt hắn là những ngôi sao phát sáng trên bầu trời, đôi mi của hắn cũng dần khép lại, có lẽ lúc này là khoản khắc hắn cảm thấy thật bình yên.
Ánh lửa cuối cùng cũng dập tắt và những ánh hồng cũng dần dần lụi tàn, bóng tối lại bao phủ nơi sa mạc hoang vu.