Tán Tu

Chương 6

Vạn Sa Thành, nước Hoả Sa.

Một quán nước ven đường luôn có người ra vào nghĩ chân, sinh ý quả thật không tồi, một gã nam nhân đội một chiếc nón vai khoát áo choàng tiến vào.

"Ông chủ cho một ấm trà" hắn nói.

"Có ngay" người phía trong vội đáp.

Mất một lúc chủ quán liền đem một ấm trà lên cho hắn, sau khi lấy tiền thì ông chủ định rời đi thì người đó vội hỏi:

"Lão bản xin cho hỏi ở đây có truyền thuyết nào kể về sa mạc vô hạn chăng?"

"Chuyện này ư, ở đây ai ai cũng biết, nếu cậu ra khỏi thành đi về phía đông sẽ nhìn thấy một sa mạc rộng lớn, nhưng ta khuyên chớ có liều lĩnh mà đi vào, vì hễ ai đi vào cũng không tìm được điểm cuối cho dù tốn rất nhiều thời gian nên cuối cùng thất vọng mà về"

"Đa tạ lão bản, ta chỉ hỏi vậy thôi chứ nào dám liều lĩnh"

"Người trẻ như cậu mà biết giới hạn của bản thân quả thật hiếm thấy nha"

"Cho một ấm trà đi chủ quán" một người mới vừa vào lên tiếng.

"Tới ngay đây" ông ta vọng lên đáp lời.

Sau khi chủ quán rời đi, hắn vừa uống nước vừa suy nghĩ, kể từ lúc Lý Hổ hắn muốn tìm tiên nhân cũng đã được bốn tháng, hắn có nghĩ rằng tiên nhân muốn xuất nhập ở đâu đó chắc chắn sẽ là nơi nào đó mà phàm nhân như bọn hắn sẽ không bao giờ có thể vượt qua được, thông qua đó hắn liền cho người đi tìm kiếm thông tin về những nơi kì ảo hoặc truyền thuyết cho hắn.

Nghĩ ngơi một lúc hắn liền cầm chiếc nón đội lên rồi bước ra khỏi quán, chẳng bao lâu hắn lại hoà mình vào đám đông.

Nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt cát lấp lánh, cùng với những dãy núi cát tưởng chừng như vô tận, nhưng những thứ này chỉ làm khát vọng vượt qua của hắn càng thêm mãnh liệt.

Vỗ vỗ túi càn khôn, hắn thì thầm:

"Trông chờ vào mi hết đó" nói rồi phi thân tiến vào trong đại mạc to lớn.

Ở một phía khác ngoài đại mạc, một đoàn người cưỡi lạc đà đuổi theo một người chạy phía trước, tiếng cười kệ cỡn cùng quát tháo vang vọng khắp nơi.

"Thằng khốn, mau mau đứng lại rồi giao hết tiền bạc ra ta cho chết toàn thây, nếu đợi ta mà bắt được thì đừng có trách" tên thủ lĩnh nói lớn.

"Quân vô lại khốn kiếp, có chết tao cũng không dừng, có giỏi thì đuổi theo tao" người thanh niên căm tức chửi đổng lên.

"Các huynh đệ tiến lên, ai bắt được thì được thưởng lớn, mau chém nó cho ông" hắn hét lên với đám sau lưng rồi giục lạt đà tiến lên.

Nhìn đám người càng đuổi càng hăng, gã thanh niên nghiến chặt răng chạy thẳng vào phía trong sa mạc rộng lớn, những kẻ đuổi theo đột nhiên dừng lại không đuổi theo nữa mà quay lại hỏi tên thủ lĩnh.

"Chúng ta có vào đuổi theo không đại ca?" tên mặt sẹo dò hỏi.

"Chúng ta cứ đợi ở đây vài ngày, thế nào mà nó chẳng lú đầu ra, để ta xem nó chịu được bao lâu" gã đáp.

Ánh trời chiều dần ngã về tây, lạt đà cũng dần dần chậm lại, một lúc sau chỉ nghe một tiếng "bịch" người ngồi trên lưng đã không chịu được nữa mà ngã xuống, con lạt đà chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàn cũng không quan tâm kẻ ngã xuống mà cất bước đi rời đi.